Vương Phi Quyền Lực

Chương 10: Bà là ai?




Mở mắt ra, đầu óc choáng váng, cô cố gắng hít thở, vì nơi này dần như không có không khí. Tay chân Lam Ly bủn rủn, cảm giác không còn tí sức lực, cứ như cơ thể này không còn là của cô nữa rồi, cảm giác nhẹ bâng. Hai tay bị trói lại, siết chặt như muốn cắt chúng ra, toàn thân treo trên một cái cây cột bằng gỗ dài, eo bị buộc chặt vào thân cột bằng dây thừng có thể hằn lại dấu. Tay thì bị treo lên trần nhà, chân cũng bị cột bằng dây xích. Chỉ cần cử động một chút thì nó lại càng siết chặt, khiến cô đau đớn như muốn chết đi sống lại.

"Này, ngươi là ai tại sao lại bắt ta, bọn ta chỉ đi vô tình đi ngang qua, người đời có câu không biết không có tội, hà cớ gì lại muốn động đến bọn ta" Lam Ly nhìn xung quanh thấy một người phụ nữ trong bóng đen, ngồi quay lưng lại với mình, tay mài dao tạo nên những âm thanh chói tai trong căn hầm tối.

"Ngươi đến từ thế giới nào đừng tưởng ta không biết, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn" Tay vẫn mài dao nhưng miệng thì phát ra những tiếng nói đều đều, ngọt ngào, có thể mê hoặc người đối diện chỉ trong một nốt nhạc.

Còn về phần Lam Ly thì trợn trừng mắt nhìn bóng lưng bà ta, không nói nên lời. Chuyện cô đến từ thế giới khác chỉ mình cô biết. Cô chưa từng nói điều này với bất kì ai, sao bà ta lại biết. Cô muốn mở miệng nói nhưng lại không thốt ra được từ nào. Cả người cô run run, hoang mang lẫn sợ hãi cứ dồn dập trong tâm trí cô.

"Đừng nhìn ta bằng ánh đó" Giọng nói ấy lại vang lên nhưng lần này chất giọng đã thay đổi hoàn toàn, nó như kiểu ma mị, trầm trầm, rất gần tuy bà ta đang ở xa chỗ cô, cứ như đang thều thào bên tai vậy, cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.

"Bà là ai sao lại bắt ta, không thù không oán cớ sao lại làm vậy" Lam Ly ra sức giãy giụa nhưng càng làm lại càng đau cô đành đứng im chịu trận, nếu không cô sẽ bị nó siết đến chết mất.

"Ta là ai không quan trọng, nếu muốn sống sót thì ngoan ngoãn phục tùng và làm theo mệnh lệnh của ta đi" Bà ta dần dần quay đầu về phía cô, cô mở mắt to hết cỡ, cô rất sợ ma từ nhỏ đến lớn đã vậy, nhiều lần còn bị con của vợ kế hù dọa.1

Thân bà ta vẫn giữ nguyên, nhưng đầu lại có thể xoay 180°, quay ra phía sau nhìn cô, Lam Ly như chết chân tại chỗ, không tin vào mắt mình, không ngờ sau 23 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cô gặp ma. Cô muốn xỉu đến nơi rồi nhưng không được đành chấn định bản thân bình tĩnh.

"B..bà muốn ta phục tùng một con quỷ máu lạnh như bà sao, hư, mơ đi. Ta thà chết chứ không làm việc cho bà, hại nước hại dân" Lam Ly kiên định nói, tuy sợ thì sợ nhưng cô đã chết một lần rồi, chết lần nữa cũng không mất mát gì.

"Ngươi muốn chết thế sao, được ta sẽ cho đám người kia chết cùng ngươi để bầu bạn. Thế nào, ta tốt bụng lắm đúng không, haha.." Tiếng cười ma mị phát ra, cứ như cô đang xem phim chiếu rạp vậy chân thực đến từng chi tiết.

Xíu nữa thì cô quên béng mất đám người của Cao Hàn, không biết họ thế nào rồi. Không được, hắn có ơn với cô, cô không thể để liên lụy hắn được.

"Bà nói thử xem ta phải làm gì cho bà, nếu nằm trong tầm với ta sẽ làm, còn không thì cứ mặc bà chém giết" Tương kế tụ kế trước đã, mọi chuyện tính sau.

"Ngươi cũng có quyền ra điều kiện với ta à?!"

"Không thì thôi, bà cứ giết hết đi, ta không cản" Cô bình thản nói.

"Hừ, giúp ta giết vua và hoàng hậu nước Tam Thiên, ta sẽ tha cho các ngươi" Bà ta đứng lên, ở trong bóng tối từ từ đi lại phía cô.

Khi nhìn thấy cô chỉ biết há hốc mồm, phải công nhận bà ta rất đẹp, đẹp đến mê người. Nhưng lại bị hủy dung, nửa khuôn mặt bị gạch rất nhiều nhát dao, nhát nào cũng rất sâu, con mắt bên đó cũng bị hủy hoại nặng nề cho dù là thần y tài giỏi hơn người cũng không thể nào chữa được.

Tại sao bà ấy lại bị như vậy, sao lại muốn cô giết vua và hoàng hậu Tam Thiên lại không phải là người khác.1

"Nếu ta đồng ý thì ta được gì?!" Cô là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, tùy vào những thứ mà cô nhận được, nếu nó đủ sức hấp dẫn cô, thì cho dù có trả cái giá như nào cô cũng sẽ làm.

"Oh, vậy ngươi muốn gì, nếu không muốn dùng lưỡi nữa thì cứ ra yêu cầu quá đáng vào, ta không ngại xử ngươi đâu" Bà ta kề dao vào mặt cô vỗ nhẹ.

"Bà bình tĩnh nào, ta đã nói gì đâu?" Cô cười trừ.

"Hửm, được, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý, thế nào, được rồi chứ?!" Bà ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

"Vậy nếu ta từ chối thì sao?!" Cô giương đôi mắt chán đời nhìn bà ta.

Vốn dĩ cô là người chỉ quan tâm đến mục đích của bản thân, còn những kẻ khác chỉ là coi là con cờ trong mắt cô mà thôi, kể cả việc gả cho hắn cũng chỉ là có ích về sau.

Lam Ly cô hoàn toàn có thể giúp bà ta nhưng cái giá đó chẳng đủ để cô phải liều mạng. Cô không ngoan hiền, dễ bắt nạt như người ta thường thấy đâu.

"Ta làm gì cũng cần phải có lí do, ta không làm việc bừa bãi" Gương mặt không tí cảm xúc của cô quay lại rồi. Dù gì cô cũng có thần kiếm trong tay thì sao phải sợ, có thể giết bà ta bất cứ lúc nào nhưng mọi chuyện đều có khúc mắt. Không phải vô duyên vô cớ bà ta muốn làm vậy, chắc chắn có ẩn khúc gì đó ẩn sau những điều này.

"Oh, xem ra ngươi cũng mạnh miệng đấy, nhưng ngươi nghĩ mình xứng đáng nghe câu chuyện của ta hay sao, hừ" Bà ta quay lưng đi, dáng người mảnh khảnh nhìn vào không ai nghĩ bà là một con quỷ tàn độc cả.

Một lúc lâu sau liền quay lại, trên tay cầm một cây roi dài, đừng nói bà ta định đánh cô đấy chứ, hừm, đúng vậy. Cô đoán đúng rồi.

Cây roi được giơ lên cao rồi lại quất xuống thân người của cô. Những cơn đau bắt đầu dồn dập, tiếng roi vang lên càng ngày càng lớn. Máu cũng bắt đầu chảy, nhưng cô vẫn một mực im lặng, cố chịu cơn đau thấu xương này.

Tại sao cô lại không dùng thần kiếm, vì cô không biết cách gọi, lần trước búng tay một cái là ra còn lần này tay chân đều bị trói chặt không thể làm gì được. Nhưng đâu ai biết là cô muốn vậy, chỉ khi người ta tức giận sẽ trút hết những gì giấu kín ra, khi đó cô sẽ biết bí mật cả bà ta thôi.

Tiếng roi vang lên.

/chát, chát/

"Hừ, ngươi nghĩ mình là ai mà dám chống đối ta, chưa ai dám làm vậy với ta bao giờ, ngoài mụ già ngươi là người thứ hai dám làm vậy, không dạy dỗ ngươi không được" Miệng nói tay làm, ánh mắt bà ta giờ chỉ còn tròng trắng, long lên sòng sọc. Cô giả vờ sợ hãi, sợ đến mức muốn đi về gặp ông bà luôn rồi.

"Đ..đừng đánh nữa, AAAA" Kiếp trước cô cũng từng thực tập làm diễn viên bây giờ cũng có cơ hội dùng đến. Cô yếu ớt lên tiếng. Tiếng thét đáng thương của cô vang vọng trong căn hầm tối.

"B..bà mạnh như vậy sao không tự đi mà giết, l..lại bắt ta đi làm gì, aaa" Nghe đến đây bà ta bỗng dừng tay, nhưng rồi tiếng roi vang lên lại càng mạnh hơn.

"Ta mà giết được lũ súc sinh đó thì ta đã làm rồi, cần gì dùng đến ngươi" Tiếng nói bây giờ chỉ còn lại tiếng gầm gừ như thú dữ.

Toàn thân cô chỉ toàn máu là máu, y phục nát bấy, trên người hằn sâu những vết roi của bà ta. Sau một lúc lâu chịu không nổi nữa, cô bỗng ngất đi.

Bà ta thấy thế liền đi tìm một thau nước lạnh, bỏ đầy muối vào. Tạt lên người cho cô tỉnh. Cảm giác đau rát ập tới thấu đến tận xương tủy. Còn cả tiếng cười ma quái của bà ta. Chắc những người trước kia cũng phải chịu cảnh như này vì sở thích hành hạ người khác của bà.

"Kh..khoan đừng đánh nữa, giết vua với hoàng hậu là tội không thể tha. Nhưng chúng cố tình tạo phản, chắc chắn phải chết nh.. nhưng ta không thể nhúng tay vào. Còn về gương mặt của bà thì ta có cách chữa" Cô thều thào cầu xin, mới xuyên vào được bao lâu đâu đã bị hành xác muốn chết lên chết xuống.

Cũng may con mèo kia có đưa cho cô lọ thuốc, lúc cấp bách có thể dùng. Đúng vậy, con mèo trắng tuyết mà cô bồng trên tay lúc xuyên đến là người đã lôi cô từ thế giới kia qua đây, nó là con mèo mà cô nuôi lúc còn sống. Trong thế giới này nó có thể nói được tiếng người, càng có thể chế tạo thuốc. Thứ thuốc nó đưa có thể chữa bách bệnh kể cả khi khuôn mặt đã bị hủy dung nặng nề. Còn nó thì ở lại trong lều, dành thời gian chỉ để ăn và ngủ.

"Ngươi nói sao, haha thật nực cười, đến cả thần y còn không chữa được thì ngươi nghĩ mình là ai?!!" Bà ta nghe thế liền dừng tay hẳn, quăng roi sang chỗ khác. Tuy miệng thì nói vậy nhưng mắt vẫn dáo dác nhìn khắp người cô.

"Tin hay không tùy bà, trong túi của ta có một lọ thuốc, nó sẽ giúp bà cải lão hoàn đồng. Nếu sợ nó là thuốc độc thì lấy ra đây, ta sẽ uống trước cho bà xem" Cô dần bình ổn nhịp thở, cơn đau vẫn còn đó. Nhưng giữ được cái mạng này là hay lắm rồi.

Vẻ mặt bà ta nghi ngờ nhưng vẫn đút tay vào y phục đã dính đầy máu của cô, lấy ra trong đấy một lọ thuốc. Mở ra lấy đưa cô một viên. Quả nhiên vừa uống xong cơ thể bình phục hẳn, cơn đau cũng biến mất, máu cũng ngừng chảy.

Bả ta trợn mắt không tin, sống bao nhiêu năm cuộc đời chưa bao giờ gặp thứ thuốc như này. Bà ta đắn đo, nhìn cô rồi lại nhìn thứ thuốc kia, cũng quyết định uống thử.

Uống xong gương mặt xấu xí của bà ta trở nên láng mịn chỉ còn vài vết sẹo mà thôi. Tính mê gái trỗi dậy, cô tròn mắt nhìn. Từ một bà già xấu xí nay lại như vịt hoá thiên nga, đẹp như tiên giáng trần.

Đưa tay lên sờ thử, bà ta ngỡ ngàng vui đến mức sắp phát khóc.

"Này, thả ta ra được rồi chứ?!" Bà ta quơ tay một cái, dây thừng cả xích sắt đã tự cởi trói cho cô. Lam Ly té xuống đất một cái rõ đau.

Bảo diễn cho sang mồm nhưng cô đau thật, khi nãy bị đánh mà không kêu lên là vì cô quen rồi lúc trước cũng vậy sợ la sẽ bị đánh thêm. Muốn ngầu giống trong phim xíu mà...

"Tch, bà không thể nhẹ tay hơn được à!!" Cô cáu gắt nói.

"NÓI, thứ thuốc này ngươi lấy từ đâu?!!" Bà ta từ khi nào đã đứng sau lưng cô, lôi người đứng dậy. Tuy đã uống thuốc nhưng do bà ta ra tay rất mạnh. Nên bây giờ toàn thân cô vẫn còn đau nhức.

"Tại sao ta phải nói?!" Cô xoa xoa cổ tay, giật lại lọ thuốc bà ta đang cầm.

"Ngươi.."

"Nên nhớ cho kỹ, nhờ ai mà mặt ngươi được trở lại bình thường. Nếu muốn ta có thể làm cho nó còn tàn tạ hơn trước kia" Cô quăng cho bà một câu hăm dọa. Biết rằng bà ta vì thù làm mờ con mắt, nhưng cô không thích ai nói chuyện với cô như thế. Được sống lại, cô sẽ không để ai có cơ hội ức hiếp mình.

"Ta.. ngươi có thể giúp ta trị hoàn toàn những vết sẹo này được không, ta rất cần thứ thuốc này" Bà ta thành khẩn cầu xin. Cô lại nổi lòng thương người mà quên mất ai đã đánh mình đến ngất xỉu cũng không tha.

"Thuốc này ta tự điều chế, khi nào về quân doanh sẽ đưa ngươi một ít" Cô nói xạo không chớp mắt.

"Cảm ơn"

"Người của ta đâu?!" Lúc này cô mới nhớ đến đám người Cao Hàn không biết họ sao rồi, nghĩ đến lại thấy lo.

"Đám binh lính đều bị ta bắt đến một ngôi nhà bị hoang gần đây, còn một người ta không bắt được, hắn có võ nghệ cao cường. Năng lực của ta không đủ để bắt hắn." Bà ta giãi bày, Lam Ly không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.

Sau một hồi lâu ngồi nghỉ ngơi, vận công để hút hết những linh lực của viên thuốc khi nãy, thì bây giờ trên người cô không còn một vết thương.

Cả hai im lặng, ngồi trong căn hầm tối. Chỉ còn lại tiếng hít thở mà thôi. Tò mò luôn là thứ giết chết chúng ta bất cứ lúc nào. Nhưng không hỏi thì cô lại thấy khó chịu.

"Tại sao ngươi lại muốn giết họ?!" Lam Ly vẫn nhắm mắt, buộc miệng hỏi bà ta. Biết được thân phận thật của cô thì chắc chắn bà ta không phải dạng tầm thường, nên kết thân rồi lợi dụng. Có ích cho việc trả thù trong tương lai đấy chứ.

Nghe câu hỏi đó, mắt bà ta lại đỏ lên, nổi những đường gân ai nhìn vào cũng sẽ bị doạ cho hồn lìa khỏi xác. Nhưng điều này chỉ diễn ra vài phút mà thôi, bà ta thở đều đều, cất chất giọng đặc trưng.

"Nếu ngươi đã muốn nghe thì ta sẽ kể.." Nhờ cô mà khuôn mặt bà ta đã trở về xinh đẹp như ban đầu. Nợ cô một ân tình. Cảm thấy tội lỗi khi đã hành hạ ân nhân của mình như vậy, bí mật thì sẽ có ngày được bật mí thôi, không thể chôn giấu nó mãi được. Đến lúc nói ra rồi.

"Chuyện là..."

_____________________________________

Muốn biết câu chuyện của nữ quỷ kia thì đợi chap sau nhé. Mãi yêu.

____________

Tch: Tặc lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.