Ngày gì đến rồi cũng sẽ đến, hôm nay chính là ngày thành hôn của Cao Hàn và Lam Ly.
Hắn thì đã thức từ rất sớm, dường như không hề ngủ. Mặt trời còn chưa tỏa nắng, gà cũng chưa kịp gáy thì hắn đã thức dậy và mặc xong hỉ phục, gương mặt phơi phới, tràn đầy năng lượng tích cực.
Phải chi hắn làm mọi thứ một mình thì đã ổn, đằng này còn lôi người bạn già - Dao Luân ra chuẩn bị với mình. Ở Hàn phủ này không một ai biết Dao Luân và hắn là đôi bạn thân từ hồi còn ở trần tắm mưa. Đơn giản vì chuyện y là bạn tốt của Triết Lãng người đàn ông lạ mặt được đồn đại khắp phủ, nếu hắn và y thân thiết quá mức sẽ bị nghi ngờ, đặc biệt là Lam Ly.
"Này anh bạn già, tôi nói thật nhé giờ ánh trăng vẫn còn đang sáng rọi lắm đấy. Ngươi có bị vấn đề về thần kinh, trí óc, hay không biết xem giờ. Bây giờ chỉ mới canh ba và sẽ chẳng ai rước dâu vào giờ này đâu mà một hai lôi người ta dậy chuẩn bị, rồi chuẩn bị xong đi cưỡi ngựa bắn cung hay đu cây hóng gió, hả!!"
Dao Luân gật gù buồn ngủ, gác đôi gò má lên lòng bàn tay, cùi chỏ chống xuống bàn làm điểm tựa, y quá bất lực mà nhìn thằng bạn mình. Bực tức nên y nói một tràng nhưng trong câu ngập toàn í chửi. Người ta đang thư thái, thoải mái nằm trong vòng tay của người thương thì bị hắn dựng đầu dậy hỏi ai mà không tức. Thầm nghĩ không được như y nên ganh ghét phá đám.
"Lần đầu thành hôn nên có chút nôn nóng, ngươi là huynh đệ tốt của ta mà không biết đến an ủi cổ vũ, còn phải để ta sai người khiên đến đúng thật là đau lòng"
Hắn không thấy hối lỗi mà ngược lại còn cọc cằn khó chịu trách cứ y. Đứng trước gương chỉnh trang lại hỉ phục, trong lòng hứng khởi mong trời mau sáng còn rước cô về phủ.
"Ôi trời, không biết ta đã tạo nghiệp gì mà lại gặp phải ngươi nữa"
Dao Luân bất lực buông xuôi, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm còn mình thì mân mê mò đến chiếm giường người ta mà nằm ngủ ngon lành.
Hắn nhìn y rồi lắc đầu, nếu biết sớm sẽ không lôi y qua đây làm bù nhìn, lại còn thêm chật chỗ.
Cao Hàn sau một hồi lâu ngắm nghía bản thân qua gương thì cũng hài lòng mà vui vẻ rời mắt khỏi chiếc gương đồng. Hắn chậm rãi bước ra bên ngoài, nơi đã có thuộc hạ đợi sẵn.
Cao Hàn tiện tay đóng cửa lại cho người huynh đệ ngủ nghỉ còn mình thì đi đầu dẫn đám thuộc hạ đến thư phòng bàn chút chuyện.
…
Về phía Lam Ly thì không háo hức như hắn mà im lìm nằm lăn ra ngủ ngon lành. Mặc kệ chuyện tương lai, ngủ vẫn quan trọng nhất. Với cô giấc ngủ là thứ gì đó rất thiêng liêng nên cô luôn dành thời gian rảnh để ngủ, đơn giản vì cô lười vận động.
Đào Liên thì lo lắng tất bật chuẩn bị hôn sự cho muội muội của mình, nàng đã dậy từ rất sớm để xem xét lại mọi thứ sao cho hoàn mỹ nhất có thể.
Cao Hàn và Đào Liên cũng đã làm hòa được vài canh giờ mà ngồi xuống bàn trà đàm đạo với nhau về chuyện cưới xin.
Hắn không muốn người thương chịu thiệt cũng như sợ người đời bàn tán về gia thế và cả gia tộc của cô, sợ rằng Lam Ly sẽ nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương nên hắn đã không tiếc tay vung tiền xây dựng cho Lam Ly một biệt phủ mơ ước, rộng gần bằng phủ của hắn có khi còn trang hoàng lộng lẫy hơn gấp bội.
Hắn cũng đã bàn với Đào Liên rằng nàng và cô sẽ về phủ đó ở một vài ngày, còn chuyện trang trí pháo hoa các thứ thì đã được hắn chuẩn bị từ lâu.
Bây giờ chỉ cần cô chính thức bước chân vào phủ của hắn thì sẽ không bao giờ được bước ra và cái phủ đó cũng sẽ bị hắn bỏ hoang.
Mọi thứ theo sự sắp xếp của hắn mà thực hiện, nhưng lại có một chuyện xảy đến vượt ngoài tầm với, khiến hắn gần như gục ngã..
…
/Keng../
Tiếng trống đồng vang lên inh ỏi cùng tiếng nói dõng dạc của người đàn ông trung niên cứ vang vọng.
"Canh tư rồi, mọi người nấu ăn cẩn thận củi lửa"
Lam Ly vẫn mặc kệ mà ngủ ngon lành nhưng do là người tập võ lâu năm nên tai rất thính, cô nghe rõ mồn một tiếng bước chân của một người phụ nữ đang đi đến gần. Như một phản xạ tự nhiên Lam Ly bật dậy, tung chăn.
Chạy bay bay tìm thau nước ấm mới vừa được người hầu mang lên khi nãy, cô cấp tốc sửa soạn chỉnh chu lại y phục mặc dù bản thân vẫn còn đang ngái ngủ.
"Ngữ Yên, muội.." Đào Liên nhăn mặt, bước vội vã vào phòng thì thấy cô đã ngoan ngoãn thức dậy, gương mặt cố nặn ra một nụ cười hết sức giả trân để biểu lộ sự hạnh phúc khi được gã đi.
Đào Liên vừa bực vừa thấy buồn cười, nàng đi đến ngồi lên giường kế cô. Tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má bánh bao, mũm mĩm. Ánh mắt đầy tình yêu thương, nuông chiều như một người mẹ.
"Ngữ Yên à, tỷ thương muội lắm. Nhưng vẫn luôn tôn trọng quyết định của muội dù sao tỷ cũng chúc muội hạnh phúc. Đừng cứ suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ sẽ thành con heo mập ú đó".
Đào Liên gõ nhẹ vào trán cô nhắc nhở, biết thương sao cho hết.
"Muội biết rồi, nhưng không thể sửa được đâu a".
Lam Ly tinh nghịch nói, cười tươi đến híp cả mắt.
"Vậy muội có thương Cao Hàn không?".
Đào Liên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, âu yếm hỏi.
"Muội..".
Lam Ly chưa kịp trả lời thì tiếng Hương Thảo thúc giục chuẩn bị thay hỉ phục.
"Ôi trời, hai cô chủ của tôi ơi. Vương phi mau thay hỉ phục đi nếu người còn cùng tỷ tỷ Đào Liên nói mấy câu tình cảm sướt mướt không chừng sẽ khóc thành sông mất".
Hương Thảo cố ý chọc ghẹo.
"Ai khóc còn chưa biết đâu nhé!!".
Lam Ly định bước đến tẩn cho ai kia một trận thì người thương của ai kia bước vào thế là Lam Ly rén hẵng chẳng dám đả động gì.
"Thôi đi mấy cô, được rồi hai muội lại đây giúp ta mặc hỉ phục cho vương phi yêu dấu nào".
Đào Liên bảo ngừng trêu nhau nhưng nàng vừa dứt lời thì chính bản thân mình lại mở miệng trêu trước, thế là sáng hôm đó có một căn phòng xa hoa cùng tiếng cười đầy vui vẻ và hạnh phúc của bốn cô gái trẻ.
…
Đến giờ rước dâu Cao Hàn liền không trễ nải một giây nào mà nhanh chóng trèo lên ngựa bạch mã trắng như những bông tuyết đang rơi.
Hắn cưỡi ngựa đi trước, phía sau là dàn tùy tùng mang gấm vóc, sính lễ chất thành đống để trong hai ba chiếc kiệu đến phủ nhà cô.
Cao Hàn một thân hỉ phục đỏ thẫm, tiêu soái phi ngựa chạy đi. Hỉ phục của hắn được đặt may riêng ở tận nước láng giềng xa xôi mang về, trên đời chỉ duy nhất hai bộ đó là của cô và hắn.
Cao Hàn khoát lên mình bộ hỉ phục được đặt cách riêng, hắn mang phong thái ung dung nhưng cũng bức người. Thái độ lạnh tanh như thường ngày nhưng thêm đâu đó được một nụ cười ngọt ngào đầy hạnh phúc.
Khi tất cả đã đến nơi, những của hồi môn đều được người của hắn khiên từng chiếc gươm vào trong phủ.
Tiếng nói chuyện vui vẻ vang khắp nơi, hắn bước xuống ngựa đi vào bên trong làm lễ. Cao Hàn đứng đợi Lam Ly ra để bái đường, cô vừa bước ra liền thành công hớp hồn được hắn.
Lam Ly khoác lên người bộ hỉ phục đôi với Cao Hàn. Dáng vẻ mỹ miều, cùng những đường nét thanh tú như tiên giáng trần khiến ai cũng không hẹn mà ngoái đầu nhìn.
Sau khi được Dao Luân vỗ mạnh vai hắn mới ý tứ mà thu lại vẻ mặt khi nãy. Chầm chậm bước đến nắm lấy bàn tay cô. Cả hai bái đường trong khi hai chiếc ghế trước mặt đều trống không. Hắn cũng chẳng có ý là sẽ rước cô về phủ mình ngay trong ngày mà muốn ở lại đây cùng cô một đêm.
Hoàn thành các nghi lễ thì bây giờ Cao Hàn chính thức trở thành phu quân của Lam Ly. Hắn không kiềm được lòng mà hôn nhẹ vào má cô một cách nhẹ nhàng.
Cuối cùng là đến cái nghi thức hắn mong chờ nhất đó chính là động phòng, nhưng hắn không muốn cô phải ngồi đợi hắn một mình trong căn phòng lạnh thế là cả hai cùng nhau đi chúc rượu mọi người. Lam Ly nhìn người đàn ông bên cạnh mà lòng lại xao động, hắn nhẹ choàng chiếc áo vào vai cô mỉm cười.
Ngày thành hôn không ngoài dự đoán mà rơi vào tháng chạp, tháng tuyết rơi, mùa đông lạnh giá. Nhưng trong lòng cả hai lại như có một dòng ấm áp đổ vào, ngọt ngào và hạnh phúc. Tay khẽ nắm lấy nhau, đan chặt chỉ sợ đối phương buông tay mình mà chạy mất, bốn mắt chầm chậm nhìn nhau, nụ cười trên môi lại đông đầy, Lam Ly thẹn thùng cúi mặt, lần đầu tiên cô được cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương, cảm nhận được một hôn lễ hoành tráng lệ chỉ dành riêng cho mình, lần đầu tiên cô được mọi người chúc phúc, lần đầu tiên cô cảm thấy mình may mắn đến lạ thường, lựa chọn thật kỹ lại sai người, người chọn bừa thì lại yêu mình đến điên dại. Sự vui sướng cuộn trào dâng lên nơi trái tim cô, nước mắt của sự hạnh phúc từng đợt rơi xuống. Nhưng lần này cô không khóc vì số phận đáng thương, hay trách ông trời đã đối xử tệ với mình, mà cô khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì đã gặp được hắn, sự trêu đùa tình cảm của cô đối với hắn ban đầu từ lâu đã bị biến đổi thành tình cảm không thể phai mờ nhưng cô lại sợ và chẳng muốn thừa nhận, nhưng giờ thì đã khác. Lam Ly quay sang, buông đôi bàn tay hắn ra, cô nhào đến ôm hắn nghẹn ngào, hắn thì hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô, làm bờ vai vững chãi để người con gái mình thương tựa vào, tình yêu là thế đấy, hạnh phúc đơn giản là thế nhưng ít ai có được..
"Cảm ơn ngươi, phu quân của ta" Lam Ly thơm nhẹ vào môi hắn, cất chất giọng nghèn nghẹn lên tiếng.
"Ta cũng cảm ơn nàng vì đã đến bên ta" Hắn yêu chiều vuốt lưng cô an ủi.
Bỗng một làn khói trắng xuất hiện làm mọi người ngơ ngác chạy tán loạn. Hắn thì vẫn ôm chặt cô nhưng bây giờ chỉ còn là không khí.
Đến lúc mọi thứ trở lại bình thường thì đã chẳng thấy cô đâu chỉ thấy hắn một mực im lặng đứng nhìn những bông tuyết bắt đầu rơi, ngày lúc một nhiều hơn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm hắn chẳng kịp phản ứng.
Tự thì thầm, rồi lại cười cợt bản thân như một kẻ điên.
"Đến cuối cùng nàng vẫn không chịu chọn ta, ha".
_____________________________________
Số chữ gấp đôi
Sắp thi rồi nên khi nào rảnh thì tui mới ra chap được, thành thật xin lỗi