Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 51




Nghe vậy, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết sáng rực như đuốc, biểu lộ thâm trầm.

"Dân chúng nhất tề làm loạn, nguyên nhân thứ nhất là vì phụ hoàng, tiếp theo chính là vì lầm than, mà cuối cùng đó là vì......"

Chỉ nói một nửa, liền không nói tiếp nữa, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn một người biến mất trên đầu thành, đáy lòng mặc niệm. 'Tứ đệ, về cái chết của phụ hoàng, đệ vẫn tin tưởng tẩu, đúng không......'

"Lão Tứ!"

Không rõ tại sao lại có kết quả như thế, Dạ Thần Thiên muốn thăm dò nguyên nhân đích thực, chính là ai ngờ không nhìn còn đỡ, xem xét xong thì hoàn toàn choáng váng rồi. 'Lão Tứ! Sao lại là đệ! Đệ phản bội trẫm!'

Ánh mắt đấu tranh phức tạp, nhìn Dạ Hắc Hiên đứng sau dân chúng, tay vẫn ôm đầu vai như cũ, ngực Dạ Thần Thiên phập phồng kịch liệt!

'Lão Tứ, làm sao có thể như thế? Tại sao đệ lại phản bội trẫm? Đệ là đệ đệ ruột thịt của trẫm, vừa rồi đệ còn xả thân cứu trẫm! Nhưng mà vì sao chỉ nháy mắt, tình huống đã hoàn toàn thay đổi. Đệ mang theo đám dân chúng này đến yêu cầu mở cửa thành, đệ đã sớm kế hoạch tốt! Đám dân chúng này đều là cha mẹ bọn lính thủ thành, đệ muốn dùng tình thân để tan rã thế lực của trẫm? Lão Tứ, đây là âm mưu của đệ, đệ đã sớm lên kế hoạch, khuyên bảo nhiều dân chúng như vậy, chuyện này không thể hoàn thành trong một ngày, ngay từ đầu đệ chuẩn bị đối phó với trẫm, phải không? Vì cái gì! Vì cái gì! Vì sao đệ đệ ruột thịt của trẫm lại muốn phản bội trẫm! Vì sao đã phản bội trẫm, còn giả mù sa mưa thay trẫm đỡ tên! Dạ Hắc Hiên, nói cho trẫm, rốt cuộc là vì cái gì!'

Dạ Thần Thiên mặt đen đến không thể đen hơn được nữa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Hắc Hiên trong thành. Thấy vậy, Dạ Hắc Hiên cay đắng ngẩng đầu, châm chọc mà tái nhợt nở một nụ cười, chậm rãi nói.

"Buông tha đi, đại ca, huynh nhất định sẽ không thắng nổi......"

Dạ Hắc Hiên nói rất nhẹ, trong tình cảnh tràn ngập sát khí này, lời nói của hắn căn bản không thể truyền đến tai Dạ Thần Thiên, chính là dù như vậy, Dạ Thần Thiên vẫn có thể rõ thấy rõ miệng của hắn, không khỏi tức giận đến toàn thân run rẩy! Hắn sẽ không thắng nổi? Hắn làm sao có thể không thắng! Cho dù khắp thiên hạ đều thua, Dạ Thần Thiên hắn cũng nhất định sẽ thắng!

"Người tới! Xua đuổi đám loạn dân này cho trẫm!"

Chỉ vào trong thành, Dạ Thần Thiên hung dữ nói, chỉ là hắn ra lệnh nhưng không ai chấp hành, tất cả đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

"Mở cửa thành, đón tân đế! Mở cửa thành, đón tân đế!"

"Con a, con buông tha đi, đừng nối giáo cho giặc nữa! Tên hoàng đế chó chết kia giết cha hại huynh, không phải minh quân, làm sao con có thể không phân biệt đúng sai trung gian như vậy?"

"Đúng vậy a, con a, đừng bán mạng vì tên hoàng đế này nữa, không đáng! Mau mở cửa thành ra đón Tam hoàng tử, đừng khiến những người khác phải chịu nỗi khổ chiến loạn!"

"Súc sinh, còn không mau buông tay, chẳng lẽ ngay cả lời cha ngươi nói ngươi cũng không nghe sao? Cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con lớn như vậy, là muốn con làm người đàng hoàng, không phải để con làm xằng làm bậy! Hôm nay Tam hoàng tử danh chính ngôn thuận trở về, con không đi đón chào còn chưa tính, cư nhiên còn dám chống cự ngài ấy? Con thật sự muốn tức chết cha con sao....."

"Đúng, nghịch tử, nếu không nghe khuyên, đừng trách sau này lão tử không nhận!"

"......"

Dưới cửa thành dân chúng bạo động, đều tự gọi con mình dừng tay, có người kích động quá mức, còn trực tiếp xông lên kéo con về, khiến cửa thành nhất thời buông lỏng, suýt nữa thì bị phá tung! Binh sĩ thủ vệ rất khó xử, một bên là quân lệnh, một bên là cha mẹ, hai bên không thể lựa chọn bên nào, đành phải do dự đứng đực tại chỗ không có phản ứng!

Dạ Hắc Hiên nhắm mắt lại, thân thể tựa trên một cây cột, bởi vì mất máu, khiến cho sắc mặt hắn lúc này có vẻ rất yếu ớt. Hắn không muốn mở to mắt, cũng không nguyện mở to mắt, bởi vì hắn biết rõ giờ phút này ánh mắt nóng rực của Dạ Thần Thiên đang gắt gao khóa chặt hắn, giống như muốn giết người.

' Đại ca, huynh trách đệ vì sao lại làm như thế ư? Chính là đệ không thể không làm như vậy...... Tội lỗi của huynh quá nặng, đệ không muốn nhìn thấy huynh mắc thêm lỗi lầm nữa, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, dùng hết năng lực không để cho binh sĩ vô tội hai phe bị thương. Đại ca, đệ có thể giúp huynh ngăn tên, thậm chí hy sinh tánh mạng của mình, nhưng dân chúng vô tội, với sự thông minh của Ngâm Tuyết, nếu nàng muốn công thành, nhất định có sẽ những phương pháp xử lí rất tốt, chính là nàng lại lựa chọn phương pháp bảo thủ ít ảnh hưởng tới người vô tội như thế, cho nên nàng là một người nhân hậu, tuyệt đối sẽ không giết phụ hoàng...... Đại ca, Ngâm Tuyết đáng để đệ giúp, mà huynh...... Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ......' Dạ Hắc Hiên nhắm mắt không nói gì, thái độ này triệt để chọc giận Dạ Thần Thiên! Chỉ thấy hắn hung hăng đánh một quyền vào trên tường thành, sau đó nổi giận quát thân tín bên người.

"Giết! Giết chết hết thảy những kẻ đầu độc lòng dân này cho trẫm, một tên cũng không để lại!"

'Lão Tứ, ngươi rõ ràng lại dùng chiêu này, thật làm cho trẫm cảm thấy bất ngờ a!' Dạ Thần Thiên dữ tợn nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn khắp mọi nơi. Thân tín nghe mệnh lệnh này, lập tức cũng có vẻ vô cùng khó xử, mà lúc này, không đợi hắn có hành động, binh sĩ thủ thành vừa nghe Thánh Thượng muốn giết cha mẹ bọn họ, khiến phòng tuyến đã có chút dao động dưới đáy lòng của bọn họ ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn không để ý đến cửa thành nữa!

'Hừ, tên hoàng đế chó chết, bán mạng vì hắn đến nước này, hắn cư nhiên còn hạ lệnh giết thân nhân bọn họ? Quả nhiên không đáng! Phi....' Cửa thành không có thủ vệ, binh lực lui lại, đại quân Ngâm Tuyết thoáng cái đã bật tung cửa lớn, ào ào xông vào. Không có bất kỳ ngăn trở nào, mặc kệ tướng sĩ không ngừng tiến vào, lúc này, những binh sĩ giữ thành không hề chống cự đều ngoan ngoãn tránh qua một bên, mà những người còn lại khiếp sợ với biến cố này cũng choáng váng không nhúc nhích, ngơ ngác sững sờ nhìn. Mặt Dạ Thần Thiên xám như tro, thấy đại thế đã mất, hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bắn ám hiệu lên không trung, xem ra là muốn chờ cứu binh đến!

Dưới cửa thành lại lặng lẽ, không biết Dạ Thần Thiên rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Hai phần tư binh lực Bắc Thần của hắn đã ra toàn bộ rồi, giờ phút này tại sao lại có cứu binh khác? Chúng tướng sĩ khó hiểu, kinh ngạc nhìn nhau. Lúc này Dạ Thần Thiên tỉnh táo lại, hắn nheo mắt, trong lòng quát lạnh, thái độ cực kỳ khinh thường. 'A, hai phần tư binh lực Đại Tụng? Chẳng lẽ hắn cũng chỉ có được chừng đó thôi sao?' Hắn vì muốn làm hoàng đế, luôn luôn thận trọng, làm sao có thể chỉ có một chút năng lực thế này? Hừ, hắn có {ám vệ}, lượng {ám vệ}không ít hơn quân số chính thống trong tay hắn, hơn nữa mỗi người đều tráng kiện, dũng mãnh thiện chiến! {Ám vệ} của hắn trú đóng ở ngoài thành, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng liền có thể từ sau vây công quân đội của Ngâm Tuyết, đến lúc đó, cho dù đối phương thành công vào thành, hắn cũng khiến bọn họ có đi mà không có về! Ha ha, đến đây đi, vây công bọn họ, đến bắt con ba ba sống sờ sờ trong hũ đi!

Dạ Thần Thiên đắc ý, trong lòng biến hóa vô cùng nhanh, mà tin tưởng tựa hồ lại tràn về trong cơ thể hắn, khiến cho hắn khôi phục vẻ trầm ổn. Chính là mọi nơi đều im lắng, không có tiếng bước chân hành quân, cũng không có tiếng quát gào thét mà đến, chỉ có gió lạnh, vù vù thổi mạnh vào giữa trưa mặt trời nhô cao này.

"Đại ca ca là đang đợi cái gì? {Ám vệ} của huynh sao?"

Tiến lên một bước, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm nói, thần sắc giống như đã khống chế được hết thảy, vô cùng sáng chói.

"Ngươi, làm sao ngươi biết!"

Nhíu mày, Dạ Thần Thiên kinh ngạc, không biết vì cái gì đáy lòng lại mơ hồ bất an.

"Ta đương nhiên biết. Bởi vì...... bọn họ đều chết hết rồi......"

"Không có khả năng, {Ám vệ} của trẫm cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình trẫm biết, bố trí hành tung cũng cực kỳ bí ẩn! Cho dù ngươi thông minh, cũng không thể đoán được!"

Không thể tin được đây là sự thật, Dạ Thần Thiên trừng lớn mắt, chính là trong lòng của hắn cũng hiểu, {ám vệ} của hắn giờ phút đã thật sự xảy ra chuyện, bằng không bọn họ sẽ không nhận được mệnh lệnh của hắn rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.