Mân mê tóc của mình, Nhất Triển yêu mị giơ khuôn mặt tươi cười lên, trên dung mạo xinh đẹp, ngoại trừ diêm dúa, còn có vẻ âm độc lãnh khốc.
" Vương gia...... Người muốn tỷ thí với ta sao?"
Cười đắc ý, khinh miệt nói, đối với hành vi nhấc tay đã đưa người ta vào chỗ chết vừa rồi, Nhất Triển căn bản là không thèm để ý.
Đối với Lâm Phong, Nhất Triển biết hắn không phải là đối thủ của mình, cho nên cố ý dùng lời nói khiêu khích, muốn cho hắn tự động rời đi.
"Khốn kiếp! Nữ nhân này không phải là người a? Tại sao lại kiêu ngạo đến mức này! Nàng là ai, rốt cuộc có bản lãnh gì!"
Một số người dưới đài thắc mắc ầm ĩ, xem ra là một số chim non mới ra đời, bởi vì nếu như bọn họ ra giang hồ lâu, sẽ không thể không biết Nhất Triển, người trên giang hồ bài danh vẻn vẹn chỉ chịu đứng dưới Cầm Thánh!
Các trưởng lão trong hội trưởng lão đứng lên, đối với sự xuất hiện của Nhất Triển, bọn họ hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì dù sao nàng cũng đã biến mất khỏi giang hồ lâu như vậy, giờ phút này lại tái hiện, thực là làm cho người ta giật mình. Trên mặt Tống Ngâm Tuyết, sự vui vẻ càng sâu hơn, nhìn một thân hồng y hoa lệ kia, nàng chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nhấc cước bộ, nhàn nhạt mà nói.
"Lâm Phong, trở về."
Không biết người ngọc muốn gì? Lâm Phong quay đầu, trong lòng thầm hô, kể cả Đoàn Niệm, Ngọc Minh trong lòng đều rung động, thần sắc có chút sốt ruột. Thấy vậy, nàng cũng không giải thích gì, cước bộ thong thả bình tĩnh từng bước một đi lên đài, thân ảnh thanh lệ mà thon dài đứng lại, đưa tay phe phẩy quạt, không nhanh không chậm nói.
"Tại hạ Ám các Các chủ Tuyết công tử, tiến lên ứng chiến với Thánh Cô"
“Ám các Các chủ Tuyết công tử, tiến đến ứng chiến với Thánh Cô."
"Ám...... Các...... Các chủ? Tuyết.......công tử..... "
Như một đạo kinh lôi đánh lên đất bằng, hù dọa khiến vô số người khiếp sợ, nghe lời nói nhẹ nhàng thản thiên của Tống Ngâm Tuyết, nhìn thấy thân ảnh tuyệt lệ xuất trần, nhu hòa như mây trôi nước chảy của nàng thì mọi người dưới đài đều trợn mắt há hốc mồm, há miệng ra thật to, làm sao cũng không khép lại được! Tất cả mọi người đều choáng váng, kể cả Nhất Triển, hai mắt bọn họ trợn to, vẻ kinh ngạc lướt qua đôi mắt, sau đó đột nhiên quay đầu, chống lại người ngọc vận bạch y kia.
"Hắn...... Hắn nói hắn là Ám các Các chủ!! Ta không nghe lầm chứ......"
Tựa hồ không tiếp thụ được cái sự thật kinh người này, mọi người dưới đài hít sâu một hơi, ngơ ngác nói.
"Hình như không, bởi vì ta cũng nghe được......"
"Hắn, hắn thật sự là Các chủ Ám các? Tổ chức ám sát thần bí nhất trên giang hồ......"
Thật sự là nói cái gì đến cái đó! Trước đây bọn họ còn đang bất ngờ vì Tuyết công tử nắm giữ Tinh sát, ai cũng chưa từng nghĩ đến thậm chí ngay cả Ám các, cũng nằm trong phạm vi khống chế của hắn!
Trời ạ, tay nắm giữ cả hai lực lượng 'Tinh sát' cùng 'Ám các', cơ hồ là khống chế hầu hết mọi việc trong giang hồ rồi, thế lực như vậy, khí phách như vậy, làm cho người ta sững sờ thán phục đến cỡ nào a! Trong đầu mọi người lúc này, cơ hồ đã là một mảng trống rỗng, bọn họ không còn tư tưởng, chỉ còn lại sự mến phục mãnh liệt không ngừng lưu động bành trướng trong nội tâm! Không biết vì cái gì, khi Nhất Triển xuất hiện. Chung Hồng dẫn theo các trưởng lão võ lâm đứng thẳng lên, chính là, lúc Tống Ngâm Tuyết ứng chiến, bọn họ lại chậm rãi ngồi xuống, thần sắc đầy thâm ý khó lường, khiến người ta xem không hiểu. Ngôn Tình Ngược
Sự xuất hiện của Tuyết công tử, làm quá nhiều người chấn động, trên đài, Nhất Triển mặt âm trầm, trong đôi mắt yêu mị lộ vẻ khó chịu.
"Hừ, không thể tưởng tượng được của địa vị tiểu tử ngươi cũng không nhỏ!"
Một câu châm chọc âm lãnh, khiến gương mặt diễm lệ của Nhất Triển xuất hiện chút dữ tợn. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt không thôi, tự nhiên phe phẩy quạt, đôi mắt sáng của nàng luân chuyển, đáy mắt tràn ngập lưu quang, thần sắc khiêu khích mà thâm ý nói.
"Lai lịch của ngươi cũng không nhỏ a, đại mỹ nhân Thánh Cô của ta......"
"Hừ......"
Nữ nhân nha, luôn thích hư vinh, nhất là loại nữ nhân như Nhất Triển! Lúc này, nàng thấy Tống Ngâm Tuyết tán dương nàng, mặc kệ đối phương có phải thật tâm hay không, nàng vẫn lộ ra thần thái thoả mãn.
" Thánh Cô....Thánh Cô là ai?....."
Bởi vì sự chấn động do Tuyết công tử mang lại vừa rồi quá lớn, thế nên khi nghe tên Thánh Cô mọi người cũng không có phản ứng gì, lúc này chấn động đã qua lại nghe được lần nữa, mọi người bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.
Đúng vậy, Thánh Cô này là ai a? Vì cái gì Tuyết công tử lại nói địa vị của nàng ta cũng không nhỏ? Nữ nhân này, tuy diện mạo xinh đẹp, nhưng toàn thân âm hiểm ác độc, quả thực làm cho người ta không dám khen tặng!
Đám nhân sĩ võ lâm trẻ tuổi, trong lòng kinh ngạc châu đầu ghé tai bàn tán, lúc này, không biết là ai nói một tiếng, đã công bố thân phận của nàng ta ra trước công chúng.
"Cái gì? Nàng chính là vị nương tử bài danh vẻn vẹn chỉ chịu xếp sau Tuyệt thánh năm đó..... Thánh Cô! Tại sao có thể như vậy?"
Cảm giác như sóng trước chưa đi sóng sau đã tới, trận đấu này, có quá nhiều thông tin khiếp sợ ngoài ý muốn, đáng thương cho trái tim bé nhỏ của những người kia, từ lúc vừa mới bắt đầu đã liên tục chịu chấn động, trong vận động lặp lại lên xuống không ngừng, không có được nửa giây bình ổn yên tĩnh.
"Cao thủ thứ hai giang hồ đấu với Tuyết công tử, không biết phần thắng như thế nào? Tuy thân phận của Tuyết công tử rất cao, lai lịch cũng không nhỏ, nhưng luận võ công......"
Tựa hồ có chút lo lắng, mọi người nghị luận xôn xao, tiêu điểm quan tâm đương nhiên là Tuyết công tử, bởi vì sau khi trải qua việc vừa rồi, trong lòng bọn họ, ai phải ai không, ai chính nghĩa, ai tà ác, sớm đã có kết luận chính xác.
"Thế nào, ngươi muốn đối chiến với ta?"
Thấy thân phận của mình bị tiết lộ, Nhất Triển ngạo nghễ ngẩng đầu lên, khinh thường nhẹ liếc mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó hai tay ôm ngực, bộ dạng hèn mọn miệt thị.
Tống Ngâm Tuyết xoay người một cái, nhẹ lay động chiếc quạt trong tay, bộ dạng tiêu sái xinh đẹp, lỗi lạc như vậy, khiến chung quanh sợ hãi than thầm. Nàng ngước mắt chống lại Nhất Triển, cười cười nhếch môi một cái, thủ thế, trong miệng nhẹ nhàng thốt ra chữ
"Đại mỹ nhân, mời chiến a."
"Mời chiến? Hừ."
Khinh miệt hừ một tiếng, Nhất Triển ngước mắt, cực kỳ khinh thường, khiến người ta không thể chịu đựng được.
"Một kẻ không thể để lộ thân phận, dung mạo không thể lộ ra ngoài, cư nhiên còn muốn ta ứng chiến? Hừ, đại hội võ lâm là nơi luôn luôn yêu cầu quang minh lỗi lạc, minh chủ võ lâm càng cần thân thế trong sáng, người lén lút che che dấu dấu như ngươi còn dám đứng ở trên võ đài này, muốn tranh cao thấp với ta, nói ra đúng là quá mức hoang đường, ngươi thực sự cho là người trong thiên hạ này đều là kẻ ngốc sao?"
Nhất Triển cay nghiệt làm càn nói, mục đích chính là muốn khiến cho Tuyết công tử xấu mặt. Hừ, tiểu tử thối miệng còn hôi sữa này, nàng nhất định sẽ thu thập, nhưng hiện tại......
Rất muốn nhìn dưới cái khăn che mặt của hắn rốt cuộc là quang cảnh như thế nào, Nhất Triển chậm rãi liếc mắt nhìn chung quanh.
A, mọi người đều có lòng hiếu kỳ, nàng cũng không tin ở đây nhiều người như vậy, lại không ai muốn đánh giá gương mặt thật của Tuyết công tử!
Rõ ràng là giựt giây, mặt Nhất Triển hướng xuống dưới đài, bộ dáng thanh à kiêu ngạo. Thấy vậy, mọi người dưới đài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hơi do dự