Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 26




"Lâm Phong a Lâm Phong, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, trong Thất Sát không có người nào hiểu ta, quen biết ngươi mới không tới vài ngày, thế nhưng ngươi lại rất hiểu ta, xem ra ta muốn không bội phục ngươi cũng không được."

"Ta cũng không nghĩ tới ngươi đã xem thấu mọi hành động của ta."

Hai người này tựa như hai con hồ ly gian trá, ngươi tới ta đi nói năng giống như một phen 'minh tranh ám đấu' (tranh đấu gay gắt), bất quá Ngâm Tuyết thấy hơi kinh hãi, lại thêm một tên Thần Thiên, sợ rằng đấu đá lần này thật như 'thiên hôn địa ám'(trời đất u ám). Lâm Phong hắn khi trước mặt mọi người là chiến thần ôn nhu uy dũng lại không nghĩ đến khi vào chiến trận hắn lại là con người như thế này.

"Hôm nay Thất Sát phải theo ý ta mà hành động, ta và ngươi ngồi cùng một thuyền, hôm nay đánh bại Hồng Diệp Cốc là sinh, nếu không được chúng ta đều phải chết."

Lâm Phong cũng không uổng trực tiếp đem vấn đề lợi hại nói rõ ràng, Ngâm Tuyết dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rằng Lâm Phong khẳng định từ lúc trước đã nhìn trúng Hồng Diệp Cốc rồi, hôm nay chuyện này bất quá là ngòi nổ mà thôi, suy tư một chút, nàng đáp.

" Thất Sát ta sẽ hành động theo cách thức của mình, ta sẽ không phá hư kế hoạch của ngươi nên ngươi tạm thời không cần để ý tới ta."

Lâm Phong biết nàng tâm kế không kém gì mình, mỉm cười đáp.

"Tốt, bất quá đây chỉ là một trò chơi, ngươi cũng không cần quá khẩn trương."

Ngâm Tuyết ngầm mắng chết kẻ điên này, cầm tánh mạng của mình làm trò chơi ư, bất quá nghĩ đến chính mình ở giới hắc đạo cũng luôn như thế, suốt ngày hành động nguy hiểm còn không phải là trò chơi bán mạng? Không nghĩ tới khi xuyên qua cũng vẫn phải đối mặt với nguy hiểm như thế này, nàng không khỏi lắc đầu, trong mắt hiện lên tia lạnh băng tàn khốc, hành động của nàng rất đơn giản bất quá không nắm chắc phần thắng tuyệt đối nàng sẽ không dễ dàng động thủ, hết thảy phải nhìn Lâm Phong đến tột cùng giăng trận như thế nào.

'Lâm Phong, hi vọng người không để cho ta thất vọng, phu quân của Ngâm Tuyết ta không được để thua người khác.' Nhếch khóe môi, thần sắc lạnh băng thậm chí có mấy phần hưng phấn. Phía trước có một đội người ngựa đang đến đây, nói dễ nghe là tới “xin” người vào cốc, nói trắng ra thì là “trói” người vào cốc, Ngâm Tuyết cùng Lâm Phong không nói hai lời, phát mông ngựa đi ở giữa những người kia. Lâm Phong vừa đi vừa rắc xuống đường cái gì đó, động tác nhanh nhẹ khiến mọi người chung quanh không phát giác ra, chỉ có ánh mắt sắc bén của Ngâm Tuyết đã nhìn thấy hết thảy, trong lòng hiểu rõ. Tâm tư đã có chủ ý, hai người theo đội người ngựa đi vào trong Hồng Diệp Cốc.

Trong cốc có rất nhiều cơ quan bí mật, nếu đi đứng không cẩn thận thì không phải bị mũi tên nhọn đâm chết cũng là rớt xuống hầm bị chôn sống. Những người dẫn đường này đều như cố tình thị uy, không cẩn thận đụng phải mấy bẫy rập, sau đó cười cười, nói không cẩn thận mà đi lầm đường. Ngâm Tuyết thấy vậy ngán ngẩm, loại mánh khóe này cũng lấy ra làm trò sao? Không thấy người khác kinh hãi thì buồn phiền chắc?vNếu không phải Lâm Phong đã có kế hoạch khác, theo tính tình của nàng, người như thế sống cũng dư thừa, nàng chỉ sợ sớm đã một đao giết sạch bọn chúng. Hắn là bậc vương giả, tôn nghiêm cao quý, thế nào lại để cho người khác tùy ý điều khiển? Một trận lãnh ý truyền đến, dung mạo anh tuấn của Lâm Phong hiện lên vẻ lãnh khốc! Thanh đoản đao trong tay giương lên.

"Phanh!"

một tiếng, đập vào một tảng đá, tảng đã vỡ ra, đúng lúc tại đó một cơ quan ngầm xuất hiện cuốn lấy thân người, người nọ chưa kịp hừ một tiếng đã trực tiếp rơi vào thạch trận, bị loạn thạch đập thành một đống thịt nát. Lâm Phong lạnh lùng nhương đôi mắt hẹp dài lóe tinh quang lên, cười lạnh.

"Đụng phải cơ quan ngầm mới giác ngộ được cái chết, sự an nguy của Bổn vương nếu có vấn đề gì, các ngươi nghĩ thoát tội sao?"

Đôi mắt lạnh lẽo quét quanh bốn phía, áp lực nhàn nhạt làm cho mọi người chung quanh không tự chủ được mà cúi đầu, ngay cả Ngâm Tuyết cũng muốn vì hắn vỗ tay khen hay rồi, chiêu uy hiếp này rất tuyệt vời, vừa có thể thị uy với những tên vô pháp vô thiên ngu ngốc này, lại có thể ngẩng đầu ngang nhiên trên thân ngựa đi vào không chút chật vật, xem ra, Lâm Phong thật có mấy phần khí khái của bậc đại trượng phu.

"Là, tiểu nhân không dám."

Tên dẫn đường luôn miệng nói, hiển nhiên là bị thủ pháp của Lâm Phong hù dọa, người nào lại không biết, Lâm Phong là chiến thần của Bắc Thần Quốc, số người chết ở dưới tay hắn đã không đếm hết được bao nhiêu nữa, người nọ không dám lỗ mãng, biết điều một chút liền dẫn đường.

"Ta đột nhiên phát hiện ngươi có chút đẹp trai nga."

Ngâm Tuyết đột nhiên nói giỡn.

" Không lẽ Tuyết công tử đây thích nam nhân?."

Trên gương mặt tuấn tú của Bắc Thần Thiên lại xuất hiện vẻ khó hiểu, Ngâm Tuyết liếc hắn một cái, không cùng hắn so đo nữa. Đợi đến trên núi, một lão đầu mang theo mấy nam tử trung niên tiến lên đón tiếp, thấy phía sau Lâm Phong còn có một nam nhân đi theo, tuy là nam nhân nhưng dung mạo tuyệt sắc không thể che dấu hết được. Bất quá Lâm Phong dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua chung quanh, nhóm người này liền biết nam nhân này tuyệt không phải là hư danh, lập tức theo cười lên.

" Vương gia tới lần này, Hồng Diệp Cốc sao dám chậm trễ ngênh đón, trong dĩ vãng đã có chỗ nào đắc tội vương gia, hôm nay thỉnh ngài cho ta nhất định hảo hảo bồi đáp lại, xin mời vương gia ở Hồng Diệp Cốc nghỉ chân vài ngày, thưởng thức phong cảnh Hồng Diệp Cốc."

Lão đầu bên ngoài cười nhưng tâm không cười, Ngâm Tuyết ở phía sau trừng đôi mắt lạnh. Nàng chính là chán ngán loại giả bộ này.

Nói nghe thật hay, sợ là chờ sau khi diễn ra chiến sự, nhìn tình hình chiến đấu, Hồng Diệp Cốc sẽ tái phát vung kiến bản lãnh ‘phong sử đà’, như vậy hai bên cũng không đến nỗi đắc tội. Lâm Phong nhìn thân bạch y trước mắt, biết tâm tính người này từ trong xương tủy giống hắn rất mực kiêu ngạo, đều tâm kế cao sâu, mọi sự cầu mình không cầu người. Cho nên, nếu là việc không có lợi cho mình sẽ không dễ dàng trợ giúp người khác, nghĩ vậy mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tài tình che dấu xuống, hắn dạo bước lên phía trước cùng những người kia khách sáo mời rượu.

Ngâm Tuyết giống như sát thần lạnh lùng đi theo phía sau Lâm Phong, không nói lời nào cũng không phản ứng gì, Lâm Phong cố ý che chở nàng, chung rượu nào kính nàng toàn bộ đều bị hắn uống đỡ. Một lát sau, khi Lâm Phong đã uống đến “say mèm “, Ngâm Tuyết từ đầu đến cuối cũng thờ ơ lạnh nhạt, hai người bị “xin” trở về phòng nghỉ ngơi. Người bên cạnh chỉ nói là bởi vì chú ý tình hình có chút không tốt, mặc dù cũng có cảnh giác, nhưng là chung quanh thủ vệ nghiêm ngặt lại không có biện pháp liên lạc với bên ngoài, mặc dù hắn là chiến thần thì sao? Còn không phải là thúc thủ vô sách?

Ân lão đầu vẫn chưa yên tâm, vừa suy nghĩ vừa sai sử thêm người thủ vệ ở ngoài gian phòng của hai người, sợ không nắm tình hình của Lâm Phong để khai báo Thần Thiên.

Đến lúc nửa đêm, ngọn đèn dầu bên trong gian phòng vẫn sáng trưng, ba thủ vệ đi trước kiểm tra phòng, đợi đi vào trong phòng thì không thấy một bóng người nào bên trong cả, hai tên liền lập tức hô to gọi người. Đột nhiên, tên còn lại một tay vỗ vào hai người phía sau, hai người kia nhất thời như bùn lầy đồng loạt té xuống, người ở giữa diện mạo tuấn lãng, trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm ngoan lệ, ánh mắt như rắn độc quét quanh kĩ gian phòng từng góc nhỏ một.

“Ba! Ba!” Không đợi hắn nhìn xong, có một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, rơi vào cửa, vị mỹ nam tử anh tuấn mang vài phần khí phách mỉm cười, Vô Song thân thủ nhanh nhẹn nhìn quanh.

" Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn canh giữ Các Chủ nhà ta sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.