Thần sắc Hoàng Thượng thay đổi:
“Chuyện ngươi làm càng ngày càng tốt nhỉ? Ý chỉ của trẫm cũng dám hỏi nhiều."
Lý Trưởng khiếp sợ, khấu 2 đầu vội đi truyền chỉ.
Hoàng Thượng cười dài nhìn tôi:
“Vui mừng quá sao? Ngay cả tạ ơn cũng quên."
Tôi quỳ xuống nghiêm mặt nói:
"Một là thần thiếp vô công với xã tắc, 2 là không giúp gì cho long mạch, 3 là chưa thị tẩm, không dám tiếp nhận thiên ân Hoàng thượng."
Hoàng thượng cười nói:
"Hở tí là quy củ, không thấy mệt à. Trẫm nói nàng nhận được tất nhiên là được."
Tôi cảm động, Hoàng thượng cũng không thèm nhìn Dư thị, cung nữ bên cạnh ả sợ tới mức không còn giọt máu, khẩu khí mỏng:
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó, đi thận hình tư làm khổ dịch bãi!" Hai người vội chạy nhanh cảm tạ đi lảo đảo.
Mọi chuyện xong xuôi, Lưu Chu không biết chạy đi đâu, chỉ còn tôi với Hoàng Thượng ở đó. Tôi hơi hoảng hốt, gió ấm thôi bay tóc mai, hơi hơi ngứa. Hoàng Thượng nắm tay tôi yên lặng đi về phía trước, bụi cỏ dưới chân sột sạt. Ta hắn hơi ấm, cảm giác được lòng bàn tay lạnh thấu xương.
Tôi không dám rụt tay lại,mặt nóng như bốc cháy lên. Cúi đầu yểu điệu nhìn giầy thêu dưới chân, đôi hài tôi tự thêu trong lúc rảnh tỗi. Hoa văn hồ điệp bằng kim tuyến vàng. Đi tới Ký Lan đình gần cách đó 10 bước bộ mà thôi, nhưng nó giống như vượt bao ngọn núi, hai chân bủn rủn kinh khủng.
Đi vào đình, Hoàng Thượng buông lỏng tay, tôi lập tức để tay vào trong tay áo, cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt. Hắn chắp tay trước mặt tôi. nhìn tôi nhẹ nhàng nói:
"Ngày ấy mưa to, trẫm không cố ý lỡ hẹn."
Tôi không dám nói tiếp, nhưng không trả lời lại Hoàng Thượng là bất kính, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nói giọng cực nhẹ "Vâng". Hắn còn nói:
" Ngày ấy trẫm vốn đã đến Lâm Uyển, Thái hậu đột nhiên truyền chỉ trẫm đến thăm Hoàng hậu, trẫm vội vã chạy đi, kết quả mắc mưa bị phong hàn mất mấy ngày"
Tôi nghe vậy quýnh lên, biết rõ thân thể hắn đã khỏi hẳn, còn khỏe mạnh đứng trước mặt cùng tôi nói chuyện, vẫn không tự chủ thốt ra:
" Hoàng Thượng khỏe chưa?"
Nói xong cũng cảm thầy mình ngu xuẩn, cực kì thất thố, không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói:
" Nô tỳ ngu dốt."
Hắn rộng lượng cười, giải thích:
" Sau trẫm lại nghĩ, trời mưa lớn như này, nàng sẽ ở cung tĩnh dưỡng, không đi ra ngoài."
Giọng nói tôi hầu như không thể nghe thấy:
" Nô tỳ cũng không lỡ hẹn."
Ánh mắt hắn sáng ngời, vui vẻ nói:
" Thật sao? Vậy nàng có bị mắc mưa, thân thể bị ốm không?"
Hắn hỏi tôi như vậy, tôi vừa muốn khóc vừa vui mừng, dường như đã nhiều ngày này chứa nhiều buồn khổ tâm sự dày đặc bị ánh sáng mặt trời xua tan hết, nói:
"Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Nô tỳ chỉ dính một ít mưa, không sao đâu ạ."
Đầu tôi cúi xuống muốn thấp hơn cả ngực, hình thêu cọ vào hơi ngứa, ngón tay cái hắn đeo một chiếc nhẫn thúy ngọc, bốn ngón tay còn lại nâng cằm tôi lên, chỉ thấy mắt hắn mắt lạnh, nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi con ngươi đen sâu hú.
Tim tôi đập loạn nhịp, gò má có chút phiếm hồng kiều diễm, không tự chủ được nhẹ giọng nói:
" Hoàng thượng sao lại gạt nô tỳ?"
Miệng hắn nhếch lên, dáng vẻ càng thêm hớn hở:
" Nếu trẫm sớm nói ra, chẳng phải nàng đã bị sợ tới mức thành phi tần nhút nhát. Sao dám cùng trẫm bình luận tiêu ngắm hoa, thong dong bình tĩnh?”
Tôi buông mí mắt xuống nhìn chằm chằm đôi giày thêu:
" Hoàng thượng cứ trêu chọc nô tỳ, không nên thấy nô tỳ không biết cấp bậc lễ nghĩa mà chê cười chứ!"
Hoàng thượng bắt đầu cười vang, nở nụ cười, rồi dần dần thu hồi nụ cười, nhìn tôi nói:
" Nếu hôm đó ta sớm nói toạc ra, nàng chỉ biết sợ ta, lo ngại ta, lấy lòng ta ta, vậy thì không nhìn ra con người thật của nàng."