Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 83




- Tiểu Trúc: Lại gặp nhau rồi!

- Bạch Lâm: Hừ!

Kỵ Danh nắm được tình hình không được ổn cho lắm liền lẻn ra ngoài.

- Kỵ Danh: Những thuộc hạ của Đằng Cảnh đã đều gặp qua nhưng người này thì chưa bao giờ, nếu nhìn từ đằng sau thì giống A Mây nhưng đến phía trước thì trông hung dữ quá!

- Bạch Lâm: Lần trước ta và ngươi vẫn chưa phân thắng bại nhỉ?

- Tiểu Trúc: Ồ, đến giờ ta vẫn chưa khôi phục lại, ngươi ra tay nặng thật!

Tiểu Trúc đưa ta cởi lớp áo ngoài ra để lộ đôi vai nhỏ nhắn.

- Tiểu Trúc: Đây ngươi nhìn nè, mấy vết bầm vẫn còn đây!

- Bạch Lâm: (đỏ mặt) Cô... cô là nữ nhân đấy sao mà có thể cởi y phục trước mặt người khác còn là nam nhân nữa chứ!

- Tiểu Trúc: Ngươi thấy ngượng sao chỉ là cho ngươi xem vai thôi mà còn chưa thấy lưng mà đã đỏ mặt rồi! (tiện đưa tay kéo xuống một xíu)

- Bạch Lâm: (đưa tay kéo lại) Cô có thôi đi không!

- Tiểu Trúc: Ha ha!

Trên nóc nhà có một người đang vô cùng bực tức khi thấy tiểu Trúc lộ vai cho tên Hỏa lan quốc đó nhìn, trên đầu A Tú hình như đang bốc khói.

- A Tú suy nghĩ: Nhưng mà vai cô ấy còn quá như vậy sẽ xấu xí lắm!

Nhìn vào tình hình bên dưới tiểu Trúc vô cùng ổn không ai có thể bắt nạt cô ấy nên A Tú rời đi một xíu.

- Lam Ninh: A Tú, tiểu Trúc sao rồi bên chủ soái có làm khó muội ấy không?

- A Tú: Thưa vương phi tiểu Trúc vẫn ổn, sợ muội ấy làm khó người khác chứ người khác làm gì có cửa làm khó muội ấy!

- Lam Ninh: Trông sắc mặt ngươi hơi lạ, có chuyện gì sao?

- A Tú: Vương phi, không biết có phương thuốc nào trị các vết bầm không?

- Lam Ninh: Có chứ, ngươi bị thương hả đưa ta xem có nặng không??? (đưa tay ra)

- A Tú: Không phải thuộc hạ mà là tiểu Trúc. Các vết thương khác miệng vết thương đã lành nhưng các vết thương bị bầm thì vẫn còn chưa tiêu giảm!

- Lam Ninh: Ừm, yên tâm ta sẽ trị hết cho muội ấy đừng lo lắng quá!

- A Tú: Thuộc hạ không thèm lo lắng cô ta bên kia đang cười đùa vui vẻ với thủ vệ của Hỏa lan quốc, đâu có quan tâm đến thuộc hạ đâu! (gương mặt vô cùng tủi thân)

Thế là cậu trai trẻ rời đi với gương mặt thất thiểu như bị mất đồ, còn ở đây Lam Ninh chỉ biết che miệng cười tủm tỉm.

- Lam Ninh: Lần đầu ta thấy A Tú có gương mặt thế đấy trông dễ thương thật!

- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc với A Tú luôn đi cùng nhau, bây giờ thấy muội ấy bên người khác nên hơi thất vọng!

- Lam Ninh: Muội giúp ta lấy giấy bút lại đây ta ghi vài phương thuốc tiêu bầm sau đó muội đến phòng thuốc vương phủ lấy!

- Tiểu Phấn: Vâng ạ, lúc nãy muội tính hỏi buổi sáng muội thấy vương gia nói dẫn tỷ đi thăm phủ mới sao tỷ trở về sớm thế ạ?

- Lam Ninh: Ta bị đau chân nên không đi nữa!

- Tiểu Phấn: Vương gia rất quan tâm đến tỷ đấy!

- Lam Ninh: (đờ mặt ra) Sẽ không đâu!!!

Mới nhắc tào tháo cái tào tháo có mặt liền, trên tay còn mang theo một ít bánh ngọt nóng hổi còn bốc cả khói.

- Tiểu Phấn: Nô tỳ thỉnh an vương gia! Nô tỳ xin phép lui ạ!

- Đằng Cảnh: Ừm! (gương mặt không hề thay đổi)

- Đằng Cảnh: Chuyện của tiểu Trúc không có gì đáng ngại, nàng đừng lo lắng quá ăn ít bánh ngọt!

Tiểu Phấn nhớ lại câu nói lúc nãy “vương gia quan tâm tỷ đấy” gương mặt lại một lần nữa đờ ra. Đằng Cảnh nhìn qua tưởng Lam Ninh như người mất hồn tiện đưa tay lên trán sờ thử.

- Đằng Cảnh: Không sốt, nàng không khỏe ở đâu sao? Để ta truyền thái thái y! (gương mặt vô cùng lo lắng)

- Lam Ninh: Ưm không có gì đâu, ngài cũng ăn bánh ngọt đi!

Lam Ninh đưa tay lấy bánh tính đưa vào miệng thì tay Đằng Cảnh kéo qua đưa bánh vào miệng mình.

- Đằng Cảnh: Rất ngọt!

- Lam Ninh: Bụp! (tiếng liêm sĩ rớt) Hơ nhưng ngon...ngon đúng không?

- Đằng Cảnh: Ừm rất ngon!

Lam Ninh vô cùng ngượng ngùng chỉ biết lấy bánh ăn liên tục, không khí vô cùng yên tĩnh, bên ngoài không có một cơn gió bây giờ Lam Ninh chỉ nghe tiếng tim mình đập liên hồi.

- Đằng Cảnh: Đừng ăn nữa, ăn nhiều quá nàng không tiêu hóa kịp đâu, đây nước nè!

- Lam Ninh: Đa tạ vương gia! Oa đó là cái vấn tóc lúc trước ta đã dùng không ( đi lại cầm lên), đúng rồi nó bị xước một đường nè!

- Đằng Cảnh: (bồng lên) Được rồi, ăn xong thì đi ngủ trưa!

- Lam Ninh: Ơ, mới ăn xong mà đi ngủ sẽ mau mập lắm đấy!

- Đằng Cảnh: Chứ bây giờ nàng gầy quá rồi, ta ôm mà chẳng có cảm giác gì!

- Lam Ninh: Cho dù là thế nhưng tôi cũng có thể tự đi được, người đang lợi dụng ôm tôi đấy!

- Đằng Cảnh: Nàng đi rất chậm ta bồng đi sẽ nhanh hơn!

- Tiểu Phấn: Hứ! Tới giường rồi, ngài thả tôi xuống được chưa?

- Đằng Cảnh: Được! (nhẹ nhàn)

Đằng Cảnh cởi giày cho Lam Ninh mặc cho Lam Ninh vô cùng phản kháng, mấy ngày qua vương phi vẫn chưa thích ứng kịp hết ăn cùng đến ngủ cùng còn ôm nữa.

- Lam Ninh: Sao ngài cũng trèo lên đây nữa!

- Đằng Cảnh: Ngủ trưa cùng nàng, ngoan ngủ đi!!! (mắt nhắm lại)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.