Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 118




- Lam Ninh: Thật tiếc, ta rất muốn gặp ông ấy dù chỉ một lần!

- Đằng Cảnh: Ưm, thật tiếc nếu nàng đến sớm hơn!

Nghe câu nói của Đằng Cảnh trong đầu của Lam Ninh bắt đầu vẽ ra nhiều viễn cảnh, lúc đó đã cách xa bây giờ hơn 5 năm thời gian đó Lam Ninh vẫn là học sinh phổ thông, một con nhỏ mọt sách chỉ cấm đầu vào học, không bạn không bè, quãng đường cô ấy đi chỉ từ nhà đến trường và ngược lại và lúc ấy Lam Ninh trông gầy gò vô cùng cả cơ thể chỉ là da bọc xương vô cùng xanh xao. Đến tận bây giờ Lam Ninh vẫn không hiểu sao lúc đó cơ thể cô ấy lại thiếu sức sống như thế mãi đến năm 20 tuổi Lam Ninh mới khỏe hơn một chút, cơ thể bắt đầu có thêm tí thịt nhưng so ra vẫn còn ốm. Và mãi cho đến khi gặp vương gia thì Lam Ninh mới tràn đầy sức sống, tại vương gia chăm bẳm tốt hay là hợp thổ nhưỡng nơi đây hay là vì một lý do nào khác, thật khó hiểu. Cha mẹ của Lam Ninh mà biết tin này chắc vô cùng cảm kích Đằng Cảnh, có thể dâng nửa gia tài cho vương gia.

- Lam Ninh: Lần đầu tiên ta gặp vương gia, ngài đã kề kiếm ngay cổ ta muốn lấy mạng ta, nói ta đến sớm hơn để chết sớm hơn sao!

- Đằng Cảnh: Hơ, thật ra!

Hú hồn chưa, cuộc gặp gỡ đầu tiên đã để lại cho người ta ấn tượng xấu không thể nào quên may là Lam Ninh là người không thù vặt nếu không bây giờ hai người không cùng chí tuyến, sợ là trở thành kẻ thù luôn mất.

- Lam Ninh: Ta chi đùa ngài thôi, qua thời gian tiếp xúc ta biết ngài là người vô cùng tốt bụng, luôn quan tâm đến người thân dù cho bên ngoài thì chẳng tỏ ra gì và đặc biệt ngài luôn quan tâm bảo vệ đến an nguy bá tánh, ta vô cùng cảm kích!

- Đằng Cảnh: Nàng mà cứ nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sợ không kiềm lòng nổi!

- Lam Ninh: Ta là đang khen ngài đấy, đứng đắn lại một chút!

- Đằng Cảnh: Ta đang vô cùng đứng đắn nếu không thì ta đã không nói mà bay đến nàng hôn nàng rồi!

- Lam Ninh: Đồ vô liên sĩ!

- Đằng Cảnh: Nàng mắn ta!

- Lam Ninh: Ưm, ta xin lỗi ta đã quá lời! (gương mặt ăn năng)

- Đằng Cảnh: Không, nhìn nàng mắng ta mà cũng xinh, ta đâu nào nỡ trách mắng!

Lam Ninh nhận ra Đằng Cảnh đang cố tình trêu ghẹo mình nhưng bản thân lại ngây thơ không biết, nhìn hai người bây giờ giống như con sói thấy con thỏ vô cùng vừa mắt nhưng lại không nỡ ăn nhưng bỏ thì lại tiếc chỉ đành đứng lại chọc ghẹo cho thỏa cơn ghiền.

Ở chỗ của ngũ vương gia không khí vô cùng thoải mái, trong phòng có một người đàn ông đang nằm dài trên giường, gương mặt vô cùng tận hưởng cuộc sống.

- Phỉ Lan: Vương gia đây là trái cam thứ chín rồi đấy, buổi tối ăn nhiều cam quá không tốt cho dạ dày đâu!

- Đằng Khương Phong: Ta vẫn khỏe re đấy thôi, nhiêu đây đâu là gì lúc trước ta ăn gần hai mươi quả!

- Phỉ Lan: Lúc chiều ngài đã ăn hai chén cơm, hai cái đùi gà, một con cá, hai chén canh, ba cái bánh bao nhân thịt băm với mộc nhĩ và rau thơm với thêm ba cái phao câu gà chiên giòn nữa bây giờ mà ăn nữa e là bao tử không chứa hết!

- Đằng Khương Phong: Ta đã ăn nhiều thế cơ à nhưng nhiêu đó chẳng thấm tháp gì! Cảnh huynh bắt ta đi xử lý công vụ hơn ba ngày đã thế không cho ta dẫn ngươi theo, đồ ăn bên ngoài chả hợp khẩu vị ta chỉ ăn vài đũa cho có sức làm tiếp, nên hôm nay ta phải ăn bù!

- Phỉ Lam: Vâng thưa vương gia!

- Đằng Khương Phong: Lột thêm cam cho ta, lấy cuốn sách đang đọc dở hôm trước ra đọc cho ta nghe!

- Phỉ Lan: Vương gia đợi một xíu, nô tỳ đi lấy ghế trèo lên lấy sách!

- Đằng Khương Phong: Ngươi cứ đứng đó đi, để ta lấy bây giờ ngươi mở cửa đi ra gió lạnh sẽ tràn vào với lại bên ngoài đang lạnh lắm cứ ở trong đây đi!

Có được sách Phỉ Lan bắt đầu đọc, vương gia nằm vừa ăn vừa nghe vô cùng hưởng thụ, có mấy ai sướng bằng ngũ vương gia chứ. Trong khi vị ca ca Đằng Chính Hằng đang bận bàn công việc với quốc sư Bảo Thạch. Bây giờ cũng đã quá khuya mà hai người đàn ông vẫn chưa nghỉ, dưới ánh đèn dầu hai người vẫn chăm chỉ, trong khi bây giờ người khác đã chăn ấm nệm êm.

- Bảo Thạch: Gần đây vương gia ít đi ra ngoài, có chuyện gì sao vương gia?

- Đằng Chính Hằng: Cũng không có chuyện gì, công vụ lúc trước hoàng thượng vẫn chưa hoàn thành nên đưa cho ta xử lý. Với lại gần đây nếu đi ra ngoài sẽ gặp hoàng thái hậu, người sẽ gán ghép ta cho mấy vị tiểu thư làm ta phát sợ! (nổi da gà)

- Bảo Thạch: Vậy chuyển ngài xử lý công vụ là phụ nhưng chính là né hoàng thái hậu!

Thiệt là lúc trước là Đằng Cảnh nhưng vì tính tình lạnh lùng nên mỗi lần mà ai nhắc đến chuyện này y như rằng Đằng Cảnh có thêm một kẻ thù còn bây giờ là Đằng Chính Hằng nhưng con người tam vương gia hiền hậu, thân thiện nên chỉ đành cười trừ cho qua thôi. Dạo này mọi người làm quá lên nên vương gia núp trong phủ luôn.

- Đằng Chính Hằng: Công việc hôm nay cũng xong, ngươi về nghỉ ngơi đi!

- Bảo Thạch: Hạ thần xin cáo lui, vương gia cũng nghỉ sớm đi ạ!

Tam vương gia ngồi xuống ghế, lấy ấm rót một chén trà khói bóc lên thoang thoảng với mùi thơm.

- Đằng Chính Hằng: Cái vương phủ nhỏ này hôm nay có thêm một vị khách lạ nhỉ!

Mấy vị vương gia ở hoàng cung ai cũng ghê gớm “gơm ghế” nhưng lần này là thật trên nóc của phủ tam vương gia có một vị thích khách, không biết ngọn gió đưa người đến nơi đây.

- Đằng Chính Hằng: Đang bị thương tốt nhất đừng vận nội công, nếu không sẽ thành kẻ tàn phế!

Trên nóc nhà vẫn chưa ai trả lời nhưng Đằng Chính Hằng thừa biết rõ tình hình hiện tại của người đó, lúc này tam vương gia vẫn vô cùng bình tĩnh rót thêm một ly trà nữa.

“Ta bị người ta đuổi giết, chỉ xin người cho ta xin trú nhờ khi họ đi ta sẽ rời khỏi”

- Đằng Chính Hằng: Ngươi biết đây là đâu không?

“Thưa không”

- Đằng Chính Hằng: Nơi đây là hoàng cung và nơi ngươi đang đứng là phủ của tam vương gia, kẻ nào gan vào đến đây chắc là không muốn sống nữa!

Vừa nghe Chính Hằng nói hết câu thì người trên mái nhà gần như đã quá đuối sức, không còn sức chống cự nữa thì bị ngất đi ngã xuống đất làm vỡ một mảng ngói của vương gia.

- Binh lính: Bẩm vương gia, có chuyện gì sao?

- Đằng Chính Hằng: Không có gì, ta luyện võ dùng hơi nhiều sức nên làm rớt vài miếng ngói!

- Binh lính: Vậy để chúng thần vào dọn ạ!

- Đằng Chính Hằng: Ừm được nhưng để ta choàng thêm cái áo vào!

Sau đó binh lính đi vào, dưới đất là rải rác ngói vỡ vương gia đi qua phòng khác nghỉ ngơi, gương mặt vô cùng bình thản.

- Đằng Chính Hằng: Là nữ nhân sao? May là chỉ bị thương ở chân, tay và ở đầu ta có thể xử lý được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.