Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 110: Vợ anh thì anh trêu




Đây là lần thứ ba trong tháng hoàng thái hậu tăng lương cho ma ma nhưng mà bây giờ tiền của ma ma quá nhiều rồi, bà ấy không cần tăng lương nữa, bà ấy bây giờ là làm việc cho hoàng thái hậu vì cái tình, cái nghĩa nói đúng hơn làm việc vì đam mê, tiền bạc có nghĩa lý gì.

Hôm nay là ngày ồn ào nhất, chưa từng có trong những năm trước đây. Ai nấy đi ra đi vào, lúc làm việc hay nghỉ ngơi, ăn cơm hay quét dọn nói chung là mọi lúc mọi nơi, mọi người đều bàn tán về chuyện tình cảm vô cùng lãng mạn của vương gia và vương phi, vương gia còn thể hiện sự ân ái trước mặt hoàng hậu, trước mặt bao người.

- Nô tỳ 1: Hôm nay tiếc quá, ta không được vào đó để hóng chuyện của vương phủ!

- Thái giám: Vương phủ là nơi ít cho nữ nhân đi vào, ngươi vào cũng không được đâu!

- Nô tỳ 2: Ta nghe nói vương phi rất đẹp, xinh như tiên giáng trần ta chỉ suốt ngày lủi thủi ở phòng giặc giũ có biết chuyện gì đâu! (buồn rượi)

- Nô tỳ 1: Ta cũng chưa bao giờ thấy qua người, chỉ duy nhất một lần ta thấy tiểu Phấn tỷ tỷ đến lấy đồ của vương phi thôi, bộ đồ màu lam rất đẹp!

- Nô tỳ 2: Có phải bộ màu lam được thêu hoa không?

- Nô tỳ 1: Đúng thế, ngươi cũng từng thấy sao?

- Nô tỳ 2: Ta nghe nói bộ đồ ấy do chính vương gia chọn cho vương phi lúc mới nhập vào cung đấy, ngoài ra còn có trâm, giày do chính người chọn đấy!

- Thái giám: Vương gia thật là soái quá, lại còn tinh ý biết lựa đồ nữa chứ!

Thiệt là vương gia, người làm việc gì cũng cẩn thận hết sao mà chuyện cưng chiều vương phi thì cả hoàng cung này đều biết thế, người từng nói người muốn giấu vương phi cho riêng mình thôi bây giờ thì khó rồi, mọi người ai cũng đều muốn diện kiến vương phi của ngài hết đấy.

- Đằng Cảnh: A Tịnh, bây giờ là mấy giờ rồi!

- A Tịnh: Đã là canh ba rồi ạ!

- Đằng Cảnh: Muộn thế cơ à, chắc vương phi đã ngủ rồi nhỉ!

- A Tịnh: Vương phi vẫn chưa ngủ ạ!

Nghe câu nói đó xong Đằng Cảnh đứng phắt dậy, không nói gì trực tiếp đi đến phòng ngủ. Vừa mở cửa ra đập vào mắt là Lam Ninh đang ngồi cẩn thận khâu lại chiếc áo màu lam, cái áo vô cùng nổi tiếng của ngày hôm nay.

- Đằng Cảnh: Sao nàng vẫn chưa ngủ?

- Lam Ninh: Vương gia, ta lỡ tay làm ngã cây nến đổ vào áo thủng một lỗ to, ta đang cố vá lại!

Đằng Cảnh nhìn qua thấy chiếc áo mà mình lần đầu tiên tặng nàng ấy, bị thủng một lỗ rõ to đang cố gắng được tháp lại bằng một miếng vải khác nhìn vào dường như là thấy chiếc áo ấy đang rơi nước mắt không phải do bị thủng mà bởi vì người may quá xấu, trên cuộc đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả

- Đằng Cảnh: Để mai ta đi mua cho nàng chiếc áo khác!

- Lam Ninh: Ta không muốn, đây là chiếc áo ta rất thích với lại đây món quà ngài tặng ta lần đầu tiên sao nói muốn vứt là vứt được!

- Đằng Cảnh: Thế bây giờ nàng đi ngủ ngày mai ta sẽ đưa người sửa nó!

- Lam Ninh: Có người sửa được sao! (soi cái lỗ vào mắt)

- Đằng Cảnh: Được cả thôi, mà sao chỉ có một mình nàng ở đây thế?

- Lam Ninh: Ta nói tiểu Phấn về nghỉ sớm để có thể may áo nè!

Nhìn nụ cười Lam Ninh như Đằng Cảnh được tiếp thêm năng lượng, có mệt mõi bao nhiêu cũng ta biến. Vương gia đi nhẹ lại dìu tay Lam Ninh đến chỗ giường ngủ.

- Lam Ninh: Ngài luôn thức khuya như thế này sao!

- Đằng Cảnh: Ừm, ta quen thế này rồi!

- Lam Ninh: Nhưng thức khuya quá không tốt đâu!

- Đằng Cảnh: Có rất nhiều công vụ ban ngày không xem hết nên phải để tối xem tiếp!

- Lam Ninh: (nói nhỏ vào tai Đằng Cảnh) Mà thức khuya quá sợ ảnh hưởng đến khả năng sinh con sao này đấy!

Nghe xong câu này Đằng Cảnh liếc qua chô A Tịnh xem tên thị vệ này có nghe được lời trêu chọc của Lam Ninh không nhưng A Tịnh dường như không nghe nhưng thực chất là tai hắn thính hơn tai thỏ, chỉ vờ như không nghe để được bình yên.

- Đằng Cảnh: Ngươi về nghỉ đi!

- A Tịnh: Vâng thưa vương gia! (chuồn lẹ thôi)

Đợi khi không còn thấy bóng dáng A Tịnh, Đằng Cảnh đi lại đứng sau lưng Lam Ninh choàng hai tay ôm bụng.

- Đằng Cảnh: Hay là nàng có muốn thử xem đường sinh sản ta còn ổn không?

Lam Ninh cũng đâu vừa gì, biết vương gia trêu chọc mình cô vẫn thản nhiên không động đậy gì, đảo mắt qua một xíu.

“Vương gia ơi là vương gia, ngài muốn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng nên lựa đúng người đúng thời điểm, ngay bây giờ ngươi đang không có sức phòng thủ thì sao mình không trêu ngược lại một chút nhỉ”

Lam Ninh chợt quay ngoắt lại hôn nhẹ lên má Đằng Cảnh một cái kèm một cái cười lém lỉnh, 1 – 0 rồi nhé! Đằng Cảnh bị hành động của Lam Ninh làm cho vô cùng bất ngờ, đứng đờ ra rồi liền lấy lại bình tĩnh.

- Đằng Cảnh: Nếu đã vậy! Chụt!

Lam Ninh hôn lại lên đôi má hồng hồng mềm mềm của Lam Ninh trước hành động này Lam Ninh vẫn chưa kịp phản ứng một đều nhé!

- Đằng Cảnh: Đứng lâu sẽ mõi chân đấy! (lại một lần nữa bế Lam Ninh)

- Lam Ninh: Ai cho ngài dám hôn ta!

- Đằng Cảnh: Thì nàng hôn ta trước nên ta trả lễ cho nàng đó!

- Lam Ninh: Nhưng trả... trả kiểu này ta lỗ rồi!

- Đằng Cảnh: Vậy thì nàng hôn ta lại đi, hôn đâu cũng được!

Vừa nói Đằng Cảnh vừa dùng tay mình chỉ lên trán, lên má, lên môi, lên cổ, lên tay. Mặc cho Lam Ninh mặt càng ngày còn đỏ như tôm luộc. Bất chợt Lam Ninh chộp lấy bàn tay Đằng Cảnh cắn một cái.

- Đằng Cảnh: Hừ, ta xem đây như một vết cắn yêu của nàng!

- Lam Ninh: Hứ!

- Đằng Cảnh: Nàng vẫn còn dư năng lượng quá nhỉ!

- Lam Ninh: Ta hết năng lượng rồi, ta ngủ đây! (lấy chăm trùm kín cả người)

- Đằng Cảnh: Lam như thế nàng sẽ ngộp mất!

- Lam Ninh: Không có ngộp!

- Đằng Cảnh: Lam Ninh à, có thể cho ta một chỗ được không ta cũng buồn ngủ quá!

Đúng là tên sói già, nói gì nói cũng được. Nhớ lúc tước vương gia đâu trêu ghẹo Lam Ninh vậy đâu sao dạo này hở một xíu là đòi hôn đòi ôm, chắc học từ bánh bao nhỏ rồi.

Hòa lẫn vào trong bóng đêm xuất hiện những bóng đen với gương mặt dầy sát khí nhìn vào một bức tranh lòng đầy câm phẫn, bỗng một cao dao gâm ngay vào chính giữa bức tranh ấy “chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi”

- Tiểu Phấn: Chào buổi sáng vương phi!

- Tiểu Trúc: Vương phi buổi sáng tốt lành!

- Lam Ninh: Buổi sáng tốt lành, chiếc áo ta treo trên móc đâu rồi?

- Tiểu Trúc: Lúc nãy vương gia đã mang đi ra ngoài rồi ạ hình như là mang đi sửa ạ!

- Lam Ninh: Sao lại đi sớm thế!

- Tiểu Trúc: Hay là vương phi muốn ôm vương gia thêm một chút nữa ạ, hí hí!

- Lam Ninh: Con nhỏ này dám trêu chọc ta nữa, muội đứng lại để ta bắt được sẽ cù lét cho muội cười ra nước mắt luôn!

- Tiểu Trúc: Đố tỷ bắt được muội, đố tỷ bắt được muội!

Hai người đang hì hục đuổi bắt nhau thì Kỵ Danh từ đâu xuất hiện kèm một ánh mắt thấm thiếc nhìn chầm chầm Lam Ninh.

- Kỵ Danh: A Mây của ta!

Nghe âm thanh vô cùng lạ cả ba người quay qua vừa nhìn thấy Kỵ Danh, tiểu Phấn cùng tiểu Trúc đứng chặn trước.

- Tiểu Phấn: Đột nhập vương phủ trái phép, chủ soái có biết hậu quả là gì không?

- Kỵ Danh: Ta đi bằng cửa chính vào không lén lút ta là quang minh chính đại đi vào vương phủ!

- Lam Ninh: Không sao, chủ soái năm lần bảy lượt đến tìm ta có chuyện gì không?

- Kỵ Danh: Ta biết nàng sống đây vô cùng khó khăn, tên mặt lạnh đằng đằng sát khí đó không tốt lành gì, nàng đi theo ta nàng sẽ được hạnh phúc!

- Lam Ninh: Sao ngài biết ta sống khó khăn, ta sống ở đây vô cùng thoải mái bây giờ nhìn mặt chủ soái mới đằng đằng sát khí đấy!

- Kỵ Danh: Nàng xem nàng không có nổi một bộ đồ dày dặn ấm áp nữa mà!

Vì mới ngủ dậy nên Lam Ninh vẫn chưa canh ý trên người vẫn là bộ đồ ngủ, đầu tóc chưa chải, gương mặt vẫn còn ngái ngủ vậy mà qua mắt Kỵ Danh lại thành người chịu nhiều khổ cực.

- Phỉ Lan: (bay đến như một con thiêu thân) Ngươi dám làm gì vương phi của ta!

Phỉ Lan nhanh chóng bị Bạch Lâm nắm chân kéo lại ngã bẹp xuống đất, lửa giận của Phỉ Lan càng hừng hực hơn nữa, đánh không lại thì mắng. Và cuối cùng Phỉ Lan bi Bạch Lâm kéo đi với sự chống cự bằng không do chửi quá đuối rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.