Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 107: Bão đang đi




Thế là người nên đến và không nên đến cũng đã đến, để tránh cho hai bên gặp nhau cũng như xảy ra bạo lực Bảo Thạch đã sắp xếp vị trí khách ngồi riêng mà thực sự khách cũng chỉ có mỗi mình chủ soái Kỵ Danh.

Cuộc thi ngày hôm nay sẽ chia ra làm ba vòng, vòng đầu tiên thi cẩn thận mỗi người sẽ có một khu đất nhỏ được trồng nhiều loại thảo dược là cây con mọi người phải nhổ cỏ tránh nhổ phải thảo dược và cũng như là tránh giẫm đạp lên chúng, vòng thứ hai thi phân biệt thuốc và vòng cuối cùng là đưa ra một tình huống giả định để người thi xử lý.

Ngay tại vòng đầu tiên rất nhiều người đã bị loại, đa số mọi người đã quen tại một nơi rộng rãi bây giờ đưa vào một nơi nhỏ hẹp nên khó mà hoàn thành được từ 101 người chỉ còn 31 người.

- Tiểu Phấn: Vương phi từ nãy giờ người vẫn cứ nhìn vào người ngồi ở cuối?

- Lam Ninh: Ta cảm thấy người đó có gì đó lạ lạ nhưng vẫn chưa tìm ra!

- Tiểu Phấn: Người đó là người gia nhập vào đội cấm quân rất lâu nhưng chỉ phụ trách việc tuần tra chưa bao giờ được ra chiến trường!

- Lam Ninh: Vì sao thế?

- Tiểu Phấn: Người đó là con của tướng quân nhưng cơ thể sinh ra yếu ớt lại hay bệnh tật, người này lại có tinh thần chiến đấu muốn giúp sức, tướng quân thì lại sợ con mình không giúp được việc lại còn vướng tay vướng chân mọi người nên xin vương gia cho hắn vào làm tuần tra cũng được!

- Lam Ninh: Đúng là một người có nghị lực không đầu hàng số phận, nhìn cách hắn bước đi vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyện lại rất cẩn thận!

Đến vòng thi thứ hai, 31 người còn lại được đi vào một vườn thuốc vô cùng rộng để tìm ra bảy loại thảo dược trị bệnh mất ngủ, Lam Ninh tâm đắc nhất là loại thuốc này nhưng để lựa chọn được 7 loại thì đó là người phải am hiểu sâu về y thuật. Bảy loại đó bao gồm: Hoa tam thất, cây lạc tiên, cây vông nem, cây bình vôi, cây nữ lang, hương thảo và loại cuối cùng là gừng. Nếu ai mà tiếp xúc thường xuyên hay biết nấu ăn sẽ rất dễ biết nhưng người mà suốt ngày thao luyện trong quân ngũ nên câu hỏi này cũng là một câu đánh đố.

Còn Đằng Cảnh ngồi ngay giữa cái vị trí vô cùng thuận lợi để quan sát tất cả nhưng hiện tại vương gia đang vô cùng khó chịu vì ở phía bên kia tên Kỵ Danh cũng đang nhìn đắm đuối Lam Ninh.

- Bảo Thạch: Thần đã sắp xếp cho chủ soái ngồi tại vị trí khá xa nhưng không tránh khỏi hành động của hắn!

- Đằng Cảnh: Tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của ta!

Nghe kiểm soát như cao siêu lắm đấy nhưng thật chất là hai người đàn ông này đang dán mắt mình lên người Lam Ninh.

- Lam Ninh: Sao ta cứ có cảm giác như có người theo dõi mình! (lạnh sống lưng)

- Tiểu Phấn: Không đâu ạ, chỉ là người vừa mới hồi sức nên cơ thể cảm thấy thế thôi!

- Lam Ninh: Ý muội nói ta ngốc sao, ta cũng là một người biết chữa bệnh đây rõ ràng có người theo dõi!

Tiểu Phấn mặc dù biết vậy nhưng chẳng lẻ bây giờ lại nói chính vương gia đang theo dõi người, mỗi một bước đi, một cái ngước nhìn hay chỉ là từng nhịp thở vương gia cũng phải quan sát, nhất cự nhất động đều có tảng băng di động.

- Lam Ninh: Ha ta thấy được một nhân tài rồi!

- Tiểu Phấn: (nhìn vào người ngồi cuối) Người đó đã ngồi từ lúc nào thế!

- Lam Ninh: Người đó là người trong nhóm xuất phát cuối trong khi nhóm đầu bây giờ vẫn chưa có người trở về!

- Tiểu Phấn: Rất thú vị! Sao vương gia có một người xuất chúng như thế lại giấu đi chứ nếu không có cuộc thi ngày hôm nay thì chả lẻ chúng ta đánh mất một nhân tài sao!

Sao cuộc thi có 11 người hoàn thành đúng thời gian và đầy đủ thảo dược theo yêu cầu và bây giờ đến phần thi xử lý tình huống từng vị thái y trong cung lần lượt đưa ra những tình huống để xem cách phản ứng và ứng cứu kịp thời, chỉ riêng người cuối danh sách đích thân vương phi ra đề tài.

Lam Ninh từ từ bước đến chỗ người đó thì từ đâu một mũi tên xuyên qua trúng vào cánh tay Lam Ninh mọi người xung quanh đều hốt hoảng, Kỵ Danh cũng từ ghế lao xuống nhưng bị A Tịnh cản lại, Đằng Cảnh cũng thế lao đến chỗ Lam Ninh như vũ bão thì bị tiểu Phấn, tiểu Trúc cùng Bảo Thạch cản lại.

- Đằng Cảnh: Các ngươi làm gì thế, không thấy vương phi trúng tên sao? (tức giận)

- Bảo Thạch: Vương gia nhìn kỹ đi!

Lúc này Đằng Cảnh mới hoàng hồn nhìn kỹ thấy Lam Ninh vẫn bình thường như cô ấy đang giả bộ. Rồi người cuối danh sách ấy tận mắt mình thấy toàn bộ quá trình, chạy thật nhanh đỡ Lam Ninh kê đầu vào đuồi mình rồi xé vạt sao cầm máu lại rồi lại tiếp tục xé tiếp một vạt áo, dùng tay kéo thật nhanh mũi tên ra vì sợ tên có độc rồi lấy vạt áo chặn cho chất độc không truyền lên tim.

- Cận Nhị: Xin vương phi thứ tội!

Nói xong người ấy liền dùng một cao dao nhỏ sáng bóng loáng cắt miếng vải xung quanh vết thương để xem tình trạng, mở ra thì thấy da vẫn bình thường không có dấu hiệu nhiễm độc. Túm lấy cái áo của một người khác đặt xuống rồi nhẹ nhàng đặt vương phi lên, điều quan trọng bây giờ là cầm máu.

Cái tên Kỵ Danh lúc nãy cứ “xồn xồn” lên nhưng bây giờ cũng đã hiểu, hắn vẫn đứng đó không về ghế chăm chú nhìn thao tác của Cận Nhị.

- Đằng Cảnh: Ngươi dám lợi dụng tình hình tiến gần đến Lam Ninh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.