Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 105: Vương gia nghèo nhất




* Lam Ninh: Ưm!

Chắc do Lam Ninh khó thở nên hơi cử động, Đằng Cảnh biết thế vội dừng hành động của mình lại ngay.

* Đằng Cảnh: Xin lỗi nàng, ta là tên xấu xa!

Lam Ninh vẫn còn ngủ mà, chắc con người này xin lỗi riết quen từ nãy đến giờ Lam Ninh vẫn dí sát người Đằng Cảnh. Thế là Đằng Cảnh đỡ Lam Ninh đặt đầu xuống gối rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên, tính bước chân xuống nhưng vương phi vẫn giữ cứng ngắt thế là hai người đi ngủ, hôm nay ngủ hơi sớm.

* Tiểu Phấn: Muội mang thuốc cho vương phi sao?

* Tiểu Trúc: Vâng ạ, nóng quá!

* Tiểu Phấn: Sao không lấy khay mà đựng?

* Tiểu Trúc: Vương gia làm vỡ hết đồ trong bếp rồi, chú bếp đang khóc ròng trong kia kìa, Lạc rang dỗ mãi không nín. Muội tìm được cái bát đựng thuốc là hay lắm rồi!

* Tiểu Phấn: Ta nghĩ muội không cần mang vào nữa, vương gia cùng vương phi đã ngủ say rồi!

* Tiểu Trúc: Vâng ạ nhưng còn chén thuốc này sao ạ?

* Tiểu Phấn: Cái này cũng không hẳn là thuốc chỉ là chè dưỡng nhan, hôm nay vương phi đang không khỏe cũng không cần dùng, muội ăn đi!

* Tiểu Trúc: Muội như vậy chưa đủ đẹp sao tỷ!

* Tiểu Phấn: (nhìn một cái)

* Phỉ Lan: Hai tỷ đang làm gì đấy ạ, có cần muội phụ không ạ!

* Tiểu Trúc: Nè vương phi cho muội nè!

* Phỉ Lan: Oa thơm quá, xin đa tạ vương phi!

Phỉ Lan đưa bát chè cao quá đầu như một lời cảm ơn vương phi rồi một hơi uống sạch, đưa tay lên quẹt miệng. Nhìn cũng đủ hiểu cái hành động quẹt miệng này học từ tiểu Trúc, thiệt con bé này dạy hư người khác không.

* Tiểu Phấn: Muội không ở lại chăm sóc ngũ vương gia sao mà chạy qua đây?

* Phỉ Lan: Vương gia cùng với quốc sư cứ ngồi nói chuyện với tên thấy ghét đó, muội qua đi qua đây cho thoáng khí!

* Tiểu Trúc: Cái tên đó càng nhìn càng muốn đá vào mặt hắn!

* Tiểu Phấn: Hai đứa nên nhớ người đó vẫn là chủ soái của Hảo lan quốc!

* Phỉ Lan, tiểu Trúc: Vâng ạ!

Cả ba đang ngồi hóng gió mát, ngắm mây ngắm trời thì Đằng Khương Phong đến tìm Phỉ Lan bằng một gương mặt không thể nào thảm hơn.

* Đằng Khương Phong: Phỉ Lan, Phỉ Lan ta đói quá! (mặt xanh xao, bơ phờ)

* Phỉ Lan: Ngũ vương gia, người ăn đỡ chiếc bánh ngọt này đi, nô tỳ sẽ về chuẩn bị cơm cho người!

* Đằng Khương Phong: Cái tên chủ soái đúng là kẻ gan lỳ nói cả nửa buổi trời mới chịu về, may mà có quốc sư nếu có một mình ta chắc tới sáng mai luôn quá!

* Bảo Thạch: Chủ soái bây giờ đã biết vương phi ở đây, sau này vương gia sẽ có nhiều chuyện làm hơn!

* Đằng Khương Phong: Ừm, Phỉ Lan ta muốn ăn cá!

* Phỉ Lan: Vâng ạ, vương gia đợi một chút sẽ có ngay ạ!

Từ khi có Phỉ Lan vương gia chỉ ăn mỗi đồ ăn do cô ấy nấu, vì cô đầu bếp nấu bằng cả trái tim không mưu mô, không toan tính luôn nhiệt huyết làm tất cả mọi công việc, đến ngủ thì Phỉ Lan trải thảm nằm ngủ dưới đất sát giường vương gia. Lam Ninh cất công đem về nuôi dưỡng, đào tạo cuối cùng thì đưa qua ngũ vương gia, bây giờ đòi lại chắc Đằng Khương Phong chắc nhảy đành đạch đòi sống đòi chết.

* Đằng Khương Phong: Vương gia ngủ sớm vậy sao?

* Tiểu Phấn: Thưa không ạ, chỉ hôm nay vương gia dỗ vương phi ngủ nên ngủ sớm ạ!

Bỗng chốc Khương Phong túm tụm mọi người lại thì thầm to nhỏ.

* Đằng Khương Phong: Thế các ngươi có biết chừng nào vương gia mới chính thức rước vương phi, ta sẽ mừng cưới bằng nửa gia tài của ta!

* Tiểu Trúc: Nhưng ngũ vương gia là vương gia nghèo nhất trong các vị vương gia và chủ nhân là người giàu nhất luôn nếu tính ra có thể cao hơn mọi người cộng lại!

Lời nói của tiểu Trúc như cứa nát vào trái tim Đằng Khương Phong nhưng điều cô bé nói ra là đúng sự thật, sau này mọi người trông chờ người giàu nhất kinh thành sẽ chuẩn bị sính lễ gì để rước Lam Ninh.

* Phỉ Lan: Vương gia ơi, có cơm rồi! Hôm nay vương gia dùng cơm bên ngoài thay đổi không khí một chút!

* Đằng Khương Phong: Chỉ có mình Phỉ Lan là quan tâm ta thôi!

Ngũ vương gia dùng cơm tiểu Trúc và tiểu Phấn cũng trở về sắp xếp đồ của Lam Ninh để chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn ngày mai mà cũng nói hai bà cung nữ này cũng chơi trôi chọn cho vương phi bộ màu sắc vô cùng bắt mắc, kiểu dáng vô cùng đẹp, một chiếc váy tím kèm một cái khoác mỏng bên ngoài mang cùng một đôi giày trắng được lót vải mềm để vương phi đứng được lâu nhưng với tình trạng này chắc mai vương gia sẽ dính vương phi suốt luôn, đừng hòng ai mà đụng tới một cọng tóc nào của vương phi (ý nói tên Kỵ Danh đấy)

- Đằng Cảnh: Nàng thơm quá, tóc lại rất mượt!

Tự dưng lấy tay sờ mặt rồi sờ tóc mình rồi nhìn qua Lam Ninh, chẳng lẽ ganh tỵ với cả vợ mình đi. Nhưng mà cái ông này cũng lạ khi người ta tỉnh thì im lặng không nói gì đến khi ngủ thì ngồi nói như sáo.

- Đằng Cảnh: Mà nàng cứ ôm ta ngủ suốt vậy sao,còn gác chân lên người ta nữa! Nàng làm vậy ta làm sao có thế mà ôm lại nàng, ta đang bị thiệt thòi đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.