Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 41: Chuyện đến trường




Người một nhà cơm nước xong, đằng kia công nhân lại bắt đầu làm việc.

Tần Nguyệt rót một chén trà lá tùng bưng tới bên cạnh giếng mời, "Vương đại bá, nước trà để chỗ này, đại bá nhớ uống nha!"

Vương Thiện Võ tay không ngừng, miệng nói "Được rồi, Nguyệt Nhi con tránh xa một chút, chỗ này bụi bặm, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn để chiều còn chứa vật liệu chở tới!"

Ở nông thôn chỉ phụ trách bữa trưa của người làm công, buổi sáng ăn điểm tâm ở nhà trước khi bắt đầu làm việc, buổi chiều làm xong thì về nhà ăn cơm!

Trình quả phụ hỗ trợ thu dọn xong xuôi thì cũng trở về nhà, Tần Liễu thị để Tần Liên ở trong lều trông coi. Lều không có cửa, gạo dầu gì đó đều để bên trong nên phải có người trông coi, mình thì mang theo Tần Nguyệt Tần Tinh Tần Ngọc đi ra đám ruộng hoang phía sau.

Mấy mẹ con lại cắt cỏ xới đất, làm việc cũng rất nhanh.

Kiếp trước Tần Tinh chưa từng làm qua việc nhà nông nhưng có sức khỏe, lại có Tần Liễu thị ở bên cạnh hướng dẫn nên cũng quen việc rất nhanh.

Vừa làm được một khoảnh thì Tần Phi tới tìm, chào một tiếng Tam thẩm, đi qua nhận cái cuốc trong tay Tần Tinh, "Tinh tỷ, để tôi làm cho."

Tần Ngọc nhìn lên thấy Tần Phi thì thân thiết gọi "Phi ca!"

Tần Liễu thị cười nói "Sao Phi ca nhi đến đây, không đi học đường à?"

Giờ này lẽ ra cậu ta phải đang ở học đường, học đường trong thôn không có ngày nghỉ trừ phi trời mưa bởi vì học đường sẽ bị dột mưa.

"Tam thẩm cũng không phải không biết, con không có tài học, dù sao học không vào, đi cũng uổng công!" Tần Phi hồn nhiên không thèm để ý vừa xới đất vừa nói.

"Tiểu tử ngốc, học thêm mấy chữ có gì không tốt, sao không đi học chứ!" Tần Liễu thị oán trách nói.

"Ôi ôi, Tam thẩm ơi thẩm đừng nói con, con không phải là người đọc sách." Tần phi bĩu môi."Con cũng không giống Ngọc Nhi, trong đầu có thể chứa sách, dù sao óc con toàn là đậu hũ."

"Không được nói bừa! Sao lại là đậu hũ, Phi ca nhi cũng thông minh mà!" Tần Liễu thị mắng Tần Phi một câu.

"Mẹ con nói vậy, dù sao con cũng thấy thế."

Tần Liễu thị nhớ tới Tần Lưu thị.

Lúc trước Tần Tín Nghiệp ở nhà nói rất lâu với hai lão Tần gia, để bọn nhỏ trong nhà đều được đi học đường.

Qua tuổi vỡ lòng Tần Chấn đã bộ lộ sự thông minh, Tần Hưng Nghiệp cùng Tần Hồ thị đều trông cậy con mình có thể thi được tú tài cử nhân gì đó để mình được làm cha của vị quan, khuyên can mãi, nói tới khi Tần lão bà động tâm, còn nói sau này Tần lão gia sẽ đưa Tần Chấn lên trấn trên.

Tần thuận ư, không muốn đi để chịu giám sát, không muốn đi.

Tần Phóng muốn đi theo cha cậu ta học nghề thợ mộc, cậu ta cảm thấy có tay nghề có thể kiếm bạc, đọc sách không ích lợi.

Tần phi thì là sau này bị nương ép buộc phải đi. Tần Lưu thị vốn nghĩ dù sao là Tần lão gia cho tiền nên muốn cả hai con trai đều đi, may mắn được đứa nào học giỏi thì mình cũng có thể làm nương trạng nguyên lang.

Sao ngờ được Tần Thuận chết sống không muốn đi, Tần Phi tất nhiên là thích đi, vui mừng hẹn Tần Ngọc đi cùng.

Nhưng Tần lão bà khăng khăng không choTần Ngọc đi, nói là cho tiền Tần Chấn đi trấn trên, lại cho thêm Tần Bay đi học đường trong thôn thôi, thêm nữa thì không có tiền. Tần lão bà tính toán kỹ càng, nhà lão đại một đứa, nhà lão nhị một đứa, thế nào cũng có đứa học tốt, lão bà đều có thể chiếm chỗ tốt! Nhưng nhà lão tam thì thôi, cả nhà nồi tiền hóa.

Tần Phi thấy Tần Ngọc không được đi học thì khóc náo cũng không chịu  đi, muốn lấy học phí của mình cho Tần Ngọc, nhường Tần Ngọc đi!

Tần Lưu thị hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không tìm Tần Liễu thị, ngoài mặt cũng không lộ ra mà cả ngày ở nhà xúi bẩy Tần lão bà, nói Tần Liễu thị xui Tần Phi không tới học đường như thế nào, muốn cho Tần Ngọc đi học đường để bản thân có thề làm nương của trạng nguyên lang v.v...

Nghe vậy Tần La thị suốt ngày mắng Tần Liễu thị không phải là con người, lòng dạ ác độc! Còn nói cho dù có bạc cũng không cho Tần Ngọc đi học đường!

Vừa tức lại đau lòng, Tần Liễu thị khóc không biết bao nhiêu nước mắt, không yên lòng giận Tần La thị bất công, lại đau lòng Tần Ngọc bị mình liên lụy, Tần La thị không thích mình nên cũng không thương yêu Tần Ngọc.

Bên ngoài thì Tần La thị suốt ngày mắng chửi, bên trong Tần Lưu thị mỗi ngày tạo áp lực với Tần Phi, buộc cậu ta phải đi học đường. Tần phi nhìn Tam thẩm mỗi ngày bị mắng, mỗi ngày rơi lệ, trong nhà mỗi ngày không được an bình, chỉ đành thỏa hiệp đi học đường.

Nhưng Tần Lưu thị thế nào cũng không nghĩ tới con nhà mình đi học đường ba năm mà một chữ cũng học không vào, chỉ biết được chữ tên người trong nhà, vì thế nói với Tần Phi trong đầu cậu ta đều là đậu hũ.

Tần Liễu thị hãy còn đang chìm trong hồi ức của chính mình. Tần Tinh nghiêng đầu đánh giá Tần Phi. Qua mấy lần tiếp xúc, kết hợp với Tần Phi trong trí nhớ của nguyên chủ thì kỳ thật cậu ta cũng thực thông minh, theo lý thì không thể học dở! Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, không phải trong lòng tiểu tử này có khúc mắc gì chứ? Bởi vì Tần Ngọc không đi học đường mà cậu ta có thể đi học đường sao?

Nghĩ vậy, vì thế tựa như lơ đãng nói "Phi ca, chờ thêm một thời gian nữa Ngọc nhi cũng đi học đường. Sau này hai người đều phải nỗ lực học tập đấy."

"Thật sao? Ngọc Nhi cũng đi học đường sao?" Giọng nói vui mừng là của Tần Phi.

Tần Ngọc không hiểu nhìn nhị tỷ "Nhị tỷ, khi nào đệ nói muốn tới học đường chứ?"

Tần Tinh không để ý cậu, nhìn vẻ mặt vui mừng của Tần Phi thì đánh giá suy đoán vừa rồi của mình hẳn là đúng rồi.

Tần Liễu thị nói thêm "Ngọc Nhi, nương đã bàn với nhị tỷ con, chờ sau khi xây nhà xong con phải đi lên trấn học."

Tần Nguyệt ngừng việc trong tay hỏi "Nương, vì sao không học ở học đường trong thôn chứ?"

"Nương, vì sao chuyện đi học của con mà con không biết, con không muốn đi." Không ai để ý Tần Ngọc oán giận.

Tần Tinh nói với Tần Nguyệt "Đại tỷ, Ngọc nhi đã không cần thiết học vỡ lòng, hơn nữa trong thôn bây giờ chỉ có một mình Lưu tiên sinh dạy học, nhiều đứa nhỏ như vậy cũng không thể dạy hết, còn không bằng trực tiếp đưa đi trấn trên. Trấn trên nhiều tiên sinh, dạy học cũng kỹ càng hơn!"

Tần Nguyệt gật gật đầu "Vậy cũng tốt, sau này Liên nhi cũng ở trấn trên học nghề, Ngọc nhi ở trấn trên, hai người cũng đều có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tần Liễu thị vừa làm vừa nói tiếp "Chờ xây nhà xong sẽ đưa các con lên trấn trên."

Tần Ngọc thấy tỷ tỷ cùng nương đều tự nói chuyện, cũng không ai để ý mình thì đứng lên bất mãn nói "Sao không ai nghe ý kiến của con vậy! Cha nói, người nhà chúng ta đều có thể tự biểu đạt ý kiến của mình!"

Vừa nghe đến Tần Ngọc nhắc tới cha, Tần Nguyệt cùng Tần Tinh đều khẩn trương nhìn lén Tần Liễu thị, thấy vẻ mặt Tần Liễu thị vẫn bình thản không lay động, ngược lại miệng nở nụ cười, tay vẫn không ngừng làm việc nhìn Tần Ngọc "Được rồi Ngọc nhi, con nói ý kiến của con đi."

Kỳ thật Tần Ngọc cũng chỉ nhanh miệng thôi, nhưng ý thức được ngay. Cậu nhớ tới nhị tỷ dặn cậu đừng nhắc tới cha trước mặt nương thì theo bản năng nhìn Tần Liễu thị. Bây giờ thấy Tần Liễu thị như vậy bèn vỗ vỗ ngực đúng lý hợp tình nói "Con là nam tử hán trong nhà, con phải làm trụ cột! Con muốn học công phu bảo vệ mọi người! Còn muốn học tay nghề để kiếm bạc dưỡng gia!"

Tần Ngọc một phen hào khí tận trời nói hết lời, ngoại trừ Tần Phi hai mắt tỏa sáng vỗ tay khen ngợi thì Tần Liễu thị và Tần Nguyệt đều tỏ vẻ không đồng ý.

Tuy Tần Tinh cảm thấy Tần Ngọc trước hết phải đi học đọc sách nhưng cũng không thể đả kích mục tiêu của cậu.

Tần Liễu thị nhìn Tần Ngọc há mồm định nói, Tần Tinh giữ chặt Tần Liễu thị, lắc đầu đi tới hai bước nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, vậy đệ cảm thấy đọc sách sẽ không thể bảo vệ chúng ta sao?"

Tần Ngọc cau mày nói, "Đệ muốn học công phu. Sau đó nãi nãi, đại nương, nhị nương cũng không dám tới bắt nạt nhà chúng ta, cũng không dám đánh nương và tỷ! Cho dù bọn họ đến, đệ cũng có thể đánh họ răng rơi đầy đất!" Nói xong còn chưa hết giận, còn nắm tay khoa tay múa chân.

"Ngọc Nhi!" Tần Liễu thị mặt trầm xuống, mắng Tần Ngọc một tiếng! Bà không hy vọng Tần Ngọc còn tuổi nhỏ mà trong lòng đã chứa đầy thù hận! Hơn nữa, Tần Phi ở bên cạnh kia là đứa bé ngoan, lời Tần Ngọc nói sẽ làm cậu ta khó xử!"Không được nói lung tung!"

Bị Tần Liễu thị quát lớn Tần Ngọc hơi ủy khuất, liếc mắt nhìn Tần Tinh, Tần Tinh nhẹ nhàng đánh mắt sang chỗ Tần Phi, Tần Ngọc đột nhiên hiểu ra, xoay người nhìn về phía Tần Phi đầu đã cúi sát tới ngực, bỗng chốc bổ nhào qua, ngồi trước mặt Tần Phi, vội vàng nói "Phi ca, phi ca, ta... ta..." Nói ta nửa ngày cũng không biết phải nói gì, bởi vì những lời cậu đã nói đều rất nghiêm túc!

Tần Phi ngẩng đầu, khuôn mặt tròn tròn mang theo một chút cười, "Ta ủng hộ cậu, Ngọc nhi!"

Tần Ngọc bỗng chốc kích động ôm lấy cánh tay Tần Phi, giương khuôn mặt tươi cười, trở lại khoe ra với Tần Liễu thị Tần Nguyệt Tần Tinh nói "Nhìn đi, vẫn là Phi ca tốt với con nhất!"

Tần Liễu thị rối rắm lại đau lòng nhìn Tần Phi, Tần Tinh lại càng thêm hảo cảm với Tần Phi, lần đầu tiên, cũng có cảm giác coi Tần Phi như người nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.