Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 88: Nghỉ hè ở lại trường




Lúc bắt đầu nghỉ hè, Ôn Phi có hỏi Khúc Dĩ Phồn có về hay không, Khúc Dĩ Phồn có nói: "Anh còn phải tìm việc nữa, không thể quay về."

Ôn Phi nói: "Vậy em cũng không về."

"Em ở lại làm gì?"

"Em em em..." Ôn Phi cả buổi trời vẫn chưa nói được lý do gì, vì thế nhớ tới lần duy nhất Khúc Dĩ Phồn không về nghỉ hè, cô nói: "Em muốn thi bằng lái."

Khúc Dĩ Phồn sửng sốt, cười nhéo mặt cô, miệng lộ ra một cặp răng khểnh: "Em phải thi bằng lái? Em thi bằng lái gì?"

"Sau này, lái xe sẽ rất dọa người đó, hơn nữa đi rất nhiều nơi cũng không bất tiện." Ôn Phi nói.

Khúc Dĩ Phồn hừ một tiếng: "Có cái gì không tiện chứ? Không phải còn anh sao? Về sau muốn đi đâu anh đưa em đi."

Trong lòng Ôn Phi cảm thấy ấm áp, nhưng việc này cũng sẽ ít đi một cơ hội cùng Khúc Dĩ Phồn ở lại thành phố S, cô không nghe theo, nhất định phải thi bằng lái, Khúc Dĩ Phồn bị cô quấn lấy đến phiền: "Em nói anh cũng vô dụng thôi, em tự đi tìm cô Ôn nói đi."

Tìm Ôn Lâm, Ôn Lâm nhất định sẽ không đồng ý cho cô ở lại đây thi bằng lái, nhưng mà tìm Lục Tiểu Vân thì đơn giản hơn nhiều, Ôn Phi đi ra xa gọi điện thoại cho Lục Tiểu Vân.

Lúc Lục Tiểu Vân nhận được điện thoại, ở đầu bên kia cười lạnh hai tiếng: "Con muốn thi bằng lái hay chỉ vì Khúc Dĩ Phồn ở đó?"

Ôn Phi nhất thời nở nụ cười: "Ôi, mẹ thân yêu của con! Mẹ nói con là vì gì chứ."

"Mẹ nói đầu óc con bị cửa kẹp đến ngu rồi! Nếu con thật sự thích Khúc Dĩ Phồn thì nói với nó đi, con đã ấp a ấp úng bao nhiêu năm rồi chứ, mẹ nói con chứ Ôn Phi, đây là do Khúc Dĩ Phồn không đặt tâm tư vào chuyện tình cảm, chờ khi nó ra ngoài làm việc tiếp xúc với nhiều cô gái hơn, đến lúc đó sẽ không tới phiên con đâu." Lục Tiểu Vân nói một hơi dài, Ôn Phi há miệng không nói được gì.

Ôn Phi thở dài: "Mẹ là mẹ con mà, mẹ không thể đả kích con như thế được."

"Mẹ mới lười đã kích con, con thích thì cứ ở lại đi đến khi biết đau rồi thì mới hối hận." Lục Tiểu Vân nói xong liền cúp.

Ôn Phi mím môi suy nghĩ về lời của Lục Tiểu Vân nói, cũng không phải Lục Tiểu Vân nói không có lý. Cô vẫn luôn nhớ Khúc Dĩ Phồn và Vu Tuệ Tuệ năm cấp ba ấy, tuy ở Vạn Lý Trường Thành hình như Khúc Dĩ Phồn đã hoàn toàn buông bỏ Vu Tuệ Tuệ rồi, nhưng dù sao cũng nhiều năm như vậy, trong mắt cũng không nhất định có Ôn Phi.

Dù đã qua hơn ba năm, gần bốn năm rồi mà Khúc Dĩ Phồn đến một người bạn gái cũng không tìm. Nếu nói cả thành phố S không có lấy một người xứng với Khúc Dĩ Phồn, chi bằng nói rằng cả thành phố S này không có một nữ sinh nào dám cho anh một khuôn mặt lạnh như Vu Tuệ Tuệ thì đúng hơn.

Trong mắt Ôn Phi, Khúc Dĩ Phồn có thể rất hoàn mỹ, anh rất dịu dàng săn sóc, từng vì chăm sóc Vu Tuệ Tuệ bị sốt mà ba ngày hai đêm đều không ngủ, anh nhìn xa trông rộng, thành tích xuất sắc đến mức làm cho người khác chỉ có thể đi theo sau, anh đối với bạn bè rộng rãi, cởi mở, mỗi một người khi ở chung sẽ đều rất thích anh.

Ôn Phi không cảm thấy có lỗi khi đi theo sau Khúc Dĩ Phồn nhiều năm như vậy, chỉ là anh không biết cô thích anh thôi.

Lúc ở câu lạc bộ patin, Ôn Phi có hỏi Lạc Mai rằng có phải lúc học đại học không nhiều nữ sinh theo đuổi anh nên đến giờ anh mới không có bạn gái không.

Lạc Mai nói: "Không phải cậu ấy không có nhiều nữ sinh theo đuổi, mà hoàn toàn không ai theo đuổi cậu ấy."

Ôn Phi hỏi: "Vì sao?"

Lạc Mai nói: "Em không biết là cậu ấy quá mức vĩ đại sao? Hơn kém rất nhiều với người xung quanh, gia thế, tướng mạo, chưa nói đến phẩm hạnh, nhưng nguyên nhân chính là do cậu ấy quá mức vĩ đại, cho nên có rất nhiều nữ sinh cũng chỉ dám đứng phía xa nhìn thôi, hoàn toàn không nghĩ đến việc trở thành bạn trai bạn gái với cậu ấy, có thể cảm thấy không có khả năng đi."

Ôn Phi cũng hiểu được, nếu không cô đã không cố gắng đến vậy rồi, có lẽ ngay cả một người phục vụ nhỏ của Khúc Dĩ Phồn cô cũng cảm thấy không đủ tư cách làm.

Khúc Dĩ Phồn thấy Ôn Phi như lạc vào cõi thần tiên thì đi đến hỏi: "Gọi điện thoại chưa? Cô Ôn nói như thế nào?"

Ôn Phi nhìn về phía Khúc Dĩ Phồn, liếc mắt một cái rất sâu, thậm chí Khúc Dĩ Phồn có thể thấy trong tròng đen của cô có hình ảnh in ngược của mình, hai người nhìn nhau hồi lâu, Ôn Phi mới mở miệng: "Ừm, bà ấy đồng ý."

Khúc Dĩ Phồn lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ bỏ qua ánh mắt ấy: "Vậy thì em ở lại đi."

Ôn Phi gật đầu cũng không nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.