Sau khi đánh xong trận thứ nhất và thứ hai, hai bên vẫn trong thế hòa. Ôn Phi luôn luôn nhìn sang đội đối thủ rồi cảm thấy lo lắng, huấn luyện viên luôn ở bên cạnh để giúp cô ổn định, Ôn Phi được sắp xếp cho vào sân ở trận sau, cô vẫn luôn không dám uống nước, sợ bản thân cảm thấy mắc vệ sinh hoặc là lúc chạy sẽ bị đau bụng.
Khúc Dĩ Phồn biết Ôn Phi sắp vào trận thứ ba, thứ tư nên lấy sẵn giá quay phim và máy quay ra, dự định sẽ quay lại.
Thật vất vả mới vang lên một tiếng còi, trong thời gian tạm dừng thi đấu thì yêu cầu thay người để Ôn Phi lên sân, trước khi lên sân đã được nói qua về chiến lược thi đấu. Trong khoảnh khắc Ôn Phi lên sân, Vương Á ngồi bên cạnh hét lên một tiếng chói tai, ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ăn bánh quy cũng biến mất, không biết từ nơi nào lấy ra một bàn tay plastic còn có thể phát ra tiếng động, dọa cho Khúc Dĩ Phồn ngồi bên cạnh nhảy dựng lên.
Bây giờ, Ôn Phi chính là tiền đạo, tận dụng lợi thế về chiều cao của mình để chiếm được rebounds*, vừa quay đầu đã chạy nhanh đến sân của đối thủ. Ngồi xem trên khán đài, Khúc Dĩ Phồn vẫn luôn biết Ôn Phi biết chơi bóng rổ còn có cùng thần tượng với anh, nhưng mà cho tới bây giờ, vẫn chưa bao giờ xem qua Ôn Phi chơi bóng.
(*) Rebounds: Là một động tác/kỹ thuật cơ bản mà bất cứ cầu thủ nào cũng phải am hiểu và học hỏi. Rebound hay còn gọi là kỹ năng bắt bóng bật bảng. Rebound xảy ra khi người chơi giành quyền sở hữu bóng sau khi có cú ném bị lỡ/cú ném trượt khỏi bảng rổ (có thể là cú ném thông thường, ném 3 điểm hoặc ném phạt) từ chính bản thân người thực hiện/đồng đội hoặc đối thủ. Có hai loại là:
Offensive rebounds (Rebound tấn công): đội tấn công ném trượt bóng, bắt bóng và thực hiện cú ném tiếp theo.
Defendsive rebounds (Rebound phòng thủ): đội phòng thủ bắt bóng khi đội tấn công ném trượt.
Đến lúc này cuối cùng cũng cảm thấy mồ hôi rơi trên sân bóng của Ôn Phi là đáng giá, cô lách qua người đối phương, sau đó xoay người ném bóng vào rổ, nơi đó cách rất xa và góc độ để bóng rơi vào rổ cũng không tốt. Trong lòng Khúc Dĩ Phồn tràn đầy căng thẳng và đổ mồ hôi thay cô.
Kết quả là cùng với tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai của khán giả, quả bóng của Ôn Phi đã rơi vào ngay rổ. Trái tim của Khúc Dĩ Phồn trong nháy mắt cứ liên tục đập mạnh, trên mũi anh cũng có chút mồ hôi, cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi.
Ôn Phi ghi bàn, tỷ số mở ra thì trận đấu lại tiếp tục, sau vài phút giằng co thì trận thứ tư cũng sắp bắt đầu. Ôn Phi đã có phần thở hổn hển, ngoại trừ lúc ném bóng vào rổ ra thì hai bên vẫn giằng co không ít. Lúc trận thứ tư bắt đầu, đối phương lại vào một trái, điểm số lại được san bằng.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy hành động mờ ám của một cô gái đội đối thủ, khuỷu tay của một cô gái đã mạnh mẽ hướng về cô gái phía sau. Tuy nữ sinh kia có nghiêng người một chút nhưng vẫn bị đánh trúng liền khom lưng ngay lập tức.
Trọng tài không phát hiện ra, Ôn Phi qua đỡ cô ấy dậy hỏi có việc gì không? Thì nữ sinh kia mới lắc đầu nói không sao, ôm bụng đi đến hai bước, trên sân khấu một lần nữa lại hồi hộp đứng lên.
Ôn Phi cướp được bóng từ đối phương nhưng kết quả lúc sắp ném vào rổ thì có một nữ sinh vóc dáng cao hơn đập ra. Quả bóng lại lần nữa trở về tay đối phương, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn chưa có một quả nào vào rổ.
Vương Á ngồi ngay bên cạnh không để ý đến hình tượng, hô to: "XX bất bại! Truyền thông tất thắng!"
Vốn là chỉ có cô ấy và một người nữa hô, hô hơn vài tiếng thì nữ sinh xung quanh đều hô theo. Cuối cùng, Vương Á ăn đầy một miệng bánh quy, đứng ở trên ghế, nhảy tập thể dục trên khán đài hô: "Ôn Phi! Cố lên! Ôn Phi! Cố lên!"
Cằm của Khúc Dĩ Phồn dài xuống tận đất luôn rồi, cầm camera hướng về phía Vương Á mà quay được một màn hùng tráng này. Tinh thần của trận đấu bắt đầu nâng cao, còn ba mươi giây nữa là kết thúc trận đấu thì đối phương ném bóng nhưng chưa vào rổ thì Ôn Phi đã nhảy mạnh lên đoạt lấy rồi chạy đi.
Cùng với tiếng hét chói tai thì tất cả các cầu thủ đều hướng về phía đối phương mà chạy, tiếng vỗ tay ủng hộ ngày càng vang, Ôn Phi chuyền bóng trên tay đồng đội, đồng đội chạy thật nhanh lại chuyền đi.
Khi Khúc Dĩ Phồn thấy cảnh này nhất thời không còn để ý đến tiếng cỗ vũ của người xung quanh nữa, chỉ có thể nhìn thấy Ôn Phi với khuôn mặt đỏ lên đang thở dốc kia, ánh mắt của cô còn rất kiên định chạy từng bước, cô nhận lại bóng tiến về phía rổ ném vào.
"A---------!!!!"
Nhớ đến tiếng vỗ tay khi thấy bóng đập vào khung rổ, ở trên đó vòng hai vòng rồi mới rơi vào trong khuôn, tiếng hét chói tai làm che mất luôn giọng nói của Vương Á. Tim Khúc Dĩ Phồn đập mạnh liên hồi, trong hai mươi mốt năm qua bản thân anh đã có rất nhiều vinh dự, đều không bị kích động đến không thể hồi phục như bây giờ.
Anh kêu một tiếng: "Mẹ kiếp!" Bị giấu đi trong tiếng hét chói tai kia. Chờ khi anh hồi phục lại tinh thần thì thấy máy quay vẫn còn đang tiếp tục ghi hình, trong lòng hò hét: Chết tiệt, lại quay câu thô tục kia vào!