Lại qua thêm hai tháng nữa, thời tiết cũng bắt đầu ấm lên, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn vẫn tham gia câu lạc bộ trượt patin chung. Thỉnh thoảng lại hẹn nhau đi ăn cơm tối, bình thường tình trạng này thường thấy ở Hồ Khải, mỗi lần Hồ Khải về đều hẹn Ôn Phi và Vương Á ra.
Ôn Phi hỏi Hồ Khải: "Không phải anh có ý với Vương Á chứ? Nếu anh có ý thì em làm mối giúp cho."
Mặt Hồ Khải ửng hồng: "Đi đi đi, ai thích cô ấy chứ, anh chỉ xem là bạn bè tốt thôi, mỗi lần gọi em ra đều sợ em ở bên kia không tốt, thật sự là không chân thật."
Ôn Phi cố ý nói: "Nha, vậy thì không có việc gì, sau này em sẽ không gọi cậu ấy ra nữa, Vương Á rất tốt, rất quan tâm em."
Hồ Khải nghiêm mặt lại, không nói gì, qua một lúc giọng khàn khàn nói: "Em không thích thì không gọi."
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi cùng nhau cười hắn, Hồ Khải cảm thấy nếu Kim Tiết Cao và Đinh Kỳ đều ở đây thì thật tốt, ít nhất cũng không đến mức lưu lạc một mình ở đây để đối phó với hai người bọn họ, tốt xấu gì cũng sẽ có người bên cạnh hắn.
Nói đến Kim Tiết Cao và Đinh Kỳ thì tất cả mọi người đều có chút xúc động, tốt nghiệp trung học lâu vậy rồi mà cũng không có một bữa họp lớp trung học hay gì cả, rất nhiều bạn bè đã lâu chưa gặp rồi. Ôn Phi nghĩ đến Đinh Kỳ, đó là cô gái đầu tiên đối xử tốt với cô, cô cũng có chút nhớ nụ cười Mona Lisa của cô ấy.
Tới cuối tháng năm, trường học với trường học tạm thời muốn tổ chức trận đấu bóng rổ, người dự thi đều là nữ sinh.
Vì thế mà đội bóng rổ của học viện cuối cùng cũng muốn cong môi một lần, chuyện này ầm ĩ khá lớn bởi vì cho tới nay có rất nhiều hoạt động được tổ chức bởi bảy trường học và trường học tạm thời này, trận đấu hữu nghị này cũng không ít, chỉ là trận đấu bóng rổ cho nữ sinh vẫn là lần đầu.
Mấy ngày nay, Ôn Phi đều huấn luyện ở đội bóng rổ, rất ít khi trở về nhìn ba nữ sinh kia xem thường, trong lòng cũng thoải mái không ít. Cô cũng có hỏi Khúc Dĩ Phồn có thể đến xem cô thi đấu hay không, Khúc Dĩ Phồn nói là đương nhiên phải xem.
Đến ngày diễn ra trận đấu, sinh viên học đại học truyền thông mặc áo thi đấu màu vàng, áo con gái cũng nên có phần ôm sát ngực, nếu không cổ tay quá to sợ hết áo. Hơn nữa, ống quần cũng không thể quá rộng được, quần áo này đều được làm theo quy định, còn muốn đội viên tự mình bỏ tiền nữa.
Vào tháng năm thời tiết cũng rất nóng, Ôn Phi mặc quần áo này có chút không thoải mái, huống chi cô còn đang dậy thì nên rất lớn nữa, lớn vượt qua các bạn cùng tuổi, nên khi mặc cái áo bó ngực này cũng không quá thoải mái, trước khi lên sân vẫn cau mày có chút mất tự nhiên.
Khi Khúc Dĩ Phồn xuất hiện trên sân bóng rổ các nam sinh khác đều không ngờ tới, dù sao thì anh vẫn luôn rất ít khi tham gia các hoạt động này nên thỉnh thoảng lộ mặt thì cũng phải xem tâm trạng thế nào.
Các nữ sinh thì ngược lại, đều đang chen chúc để có thể đứng gần Khúc Dĩ Phồn, vì thế khi thấy Khúc Dĩ Phồn đứng ở trên đưa hai mắt nhìn tìm hàng ghế rồi từ từ đi qua.
Đột nhiên nữ sinh bên cạnh đụng mạnh vào thắt lưng của Vương Á, đau đến mức miệng cô ấy há bự bằng cái bánh quy, gào lên: "Làm gì vậy chứ!"
Mấy người bạn cùng phòng dường như sắp điên đến nơi, mở miệng gọi nhỏ: "Khúc Dĩ Phồn đến đây, Khúc Dĩ Phồn đến đây!"
Vương Á thấy Khúc Dĩ Phồn đi đến gật đầu cười chào cô ấy, sau đó thì ngồi bên cạnh cô ấy, vị trí ngay giữa chỗ ngồi của cả hai được Khúc Dĩ Phồn đặt hai chai nước khoáng.
Trong lòng Vương Á hiểu rõ, đưa cho Khúc Dĩ Phồn một bao bánh kẹo, cũng không nói gì thì nghe thấy tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thoáng qua là đã có thể thấy rõ kẹo thỏ trong lòng bàn tay, nhớ tới lần đầu anh gặp Ôn Phi, lúc ấy anh đang cắt xúc tu của con ốc sên, Ôn Phi thì ngậm một cây kẹo thỏ trắng lớn trong miệng kêu anh. Khi đó, Ôn Phi đang rụng răng nên chảy nước miếng rất nhiều, trông cũng rất đáng yêu.
Bây giờ khi thấy Ôn Phi, bất tri bất giác đã lớn thêm mười bốn tuổi, dáng vẻ của cô nhóc này cũng rất duyên dáng, yêu kiều, trở thành một cô gái rồi, trong lòng Khúc Dĩ Phồn có chút xúc động.
Mà trong năm nay, Khúc Dĩ Phồn đã hai mươi mốt tuổi còn Ôn Phi thì mười chín.