Lúc tiệc tối mừng năm mới bắt đầu, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn đi đến cửa đốt "hồ điệp", trên tay Khúc Tiểu Kiều cũng cầm một cái, chờ đến lúc pháo hoa được bắn lên, ba người thiếu niên trong độ tuổi đôi mươi đang đứng ở cửa trong lòng vô cùng xúc động.
Khúc Tiểu Kiều nói: "Anh à, trước kia em rất bướng bỉnh, lúc đến nhà anh còn làm rơi vỡ một cái vòng ngọc thạch, rất rất xin lỗi ạ."
Khúc Dĩ Phồn nói: "Không sao cả."
Khúc Tiểu Kiều còn nói: "Anh à, nếu anh có thể giúp em được vào học ở Bắc Đại thì về sau em sẽ theo anh làm trâu làm ngựa, giúp đỡ anh!"
Khúc Dĩ Phồn thở dài: "Giúp cậu là điều nên làm." Từ giúp đỡ này nói ra làm như là anh bất tài lắm vậy.
Khúc Tiểu Kiều lắc đầu: "Anh à, em biết cái gì cần nói cái gì không nên nói mà, thật ra, anh thì hai mươi, em thì mười chín, tính ra, tính luôn cả lần này hai đứa mình cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần. Em cũng biết tình hình trong nhà em như thế nào, em cũng biết anh với bác cả thật lòng giúp gia đình em, phần tình cảm này em vẫn sẽ nhớ kỹ, thật ra, trước kia nhà em đã từng đi qua nhà của ba người thím khác trong gia đình nữa, còn có nhà của chú nhỏ nữa đều chỉ đến ăn bữa cơm rồi đi thôi, ngày mai em sẽ bàn với ba mẹ dọn ra ngoài ở..."
Khúc Dĩ Phồn cắt ngang lời Khúc Tiểu Kiều: "Đừng nói nữa, chỉ cần cậu học tốt thì cái gì cũng có thể tốt hết, ba mẹ cậu còn chờ cậu phụng dưỡng sau này nữa."
Khúc Tiểu Kiều muốn nói, cậu biết ngày mai gia đình cậu sẽ dọn ra ngoài ở căn nhà mà Khúc Hoài Chính mua cho gia đình họ, trước đó, Khúc Hoài Chính tìm nhà cho gia đình bọn họ cũng tiêu tốn ít nhất tám chín trăm vạn rồi. Khúc Tiểu Kiều nghĩ, nếu chỉ dựa vào bản thân cậu thì đời này chỉ sợ sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy. Sau này khi tốt nghiệp rồi, giúp đỡ Khúc Dĩ Phồn, làm việc cho anh đều là điều nên làm, cũng do bản thân cậu cam tâm tình nguyện làm.
Khúc Dĩ Phồn đâu biết được thì ra bây giờ Hỗn Thế Ma Vương lại có nhiều suy nghĩ như ông cụ non thế này. Chỉ thấy, Ôn Phi bên cạnh nghe hai người nói chuyện với sắc mặt có chút xấu hổ, vì thế anh không để cho Khúc Tiểu Kiều nói về chuyện này nữa, mọi người tiếp tục đốt pháo hoa.
Quả nhiên, qua năm mới Khúc Tiểu Kiều đã đi rồi, Khúc Dĩ Phồn để Khúc Hoài Chính vội vàng tìm bạn bè làm giáo viên của ông giúp đỡ, bạn bè của ông nói chuyện với bạn bè của họ ở Bắc Kinh, họ lại nói chuyện với bạn bè họ ở Bắc Đại mới đồng ý để cho Khúc Tiểu Kiều đi báo danh với tư cách là sinh viên vào tháng sáu.
Không còn nhiều ngày nữa, Ôn Phi cũng quay về trường học với Khúc Dĩ Phồn, Lục Tiểu Vân lại một lần nữa nước mắt nước mũi đưa người lên xe, hai người đến thành phố S mới phát hiện bên này cũng đang rơi rất nhiều tuyết, còn có gió thổi tán loạn nữa.
Khúc Dĩ Phồn sắp xếp thật tốt cho Ôn Phi mới chuẩn bị cho bản thân, sau khi làm xong thì trời cũng tối nên anh tùy tiện ăn gì đó rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Ôn Phi được đội bóng rổ nữ của trường đại học kêu đi họp, năm trước thành tích của Ôn Phi ở đại hội thể dục thể thao đã rất rõ ràng, chỉ là không rõ khi hợp tác chung với đội có xuất sắc như vậy nữa không, vì thế đã có một trận đấu nhỏ diễn ra trên sân bóng rổ.
Đội trưởng đội bóng rổ của trường là một nữ sinh cao một mét tám, kết thúc kỳ này sẽ đi thực tập với Khúc Dĩ Phồn vào tháng sau.
Người đàn chị kia lôi kéo Ôn Phi nói: "Chị rất coi trọng em, chờ em đến đảm nhận vị trí của chị đó."
Ôn Phi không biết đó là lời cổ vũ hay thật sự tin tưởng cô, cô cũng đã rất mệt mỏi và đổ mồ hôi rất nhiều trong mùa đông này, lúc quay lại ký túc xá thì ba cô gái kia đều đã đến rồi, Ôn Phi chào hỏi bọn họ vẫn mang cái dáng vẻ xa cách đó. Trong lòng Ôn Phi bắt đầu nở nụ cười, đây cuối cùng là cái tính tình thối nát gì vậy chứ, đều là chuyện đã qua lâu rồi mà ba cái người này vẫn cứ giận dỗi như con nít vậy, thậm chí, ngay cả Lạc Mai còn biết chủ động gửi tin "chúc mừng năm mới" lúc giao thừa đấy.
Ôn Phi cũng không buồn phản ứng lại với các cô ấy, lúc muốn tắm rửa mới phát hiện nước trong ống đều đã đông cả lại, hoàn toàn không thể chảy nước được. Lúc này, mới thở dài thu dọn ít đồ đi ra ngoài tìm phòng tắm.
Trong học kỳ mới này, Ôn Phi dành khá nhiều thời gian cho đội bóng rổ, tương đối buông thả việc học ở trường. Ngược lại, Vương Á đã đăng một bài viết đầy văn vẻ lên mạng, Ôn Phi phải bớt chút thời gian để đọc, sau khi đọc xong liền khóc, khi thấy dáng vẻ đầy khổ sở của Vương Á.
Chẳng những Vương Á không có an ủi còn rất hăng hái nói đây là hiệu quả mà cô ấy mong muốn, Ôn Phi nói: "Cậu cứ vui đi." Ôn Phi chơi rất ổn với những người trong ký túc xá của Vương Á, cô lại càng vui hơn khi đến ký túc xá của Vương Á chơi cùng các cô ấy, không đến giờ ngủ thì tuyệt đối sẽ không về.