Nhà Khúc Dĩ Phồn được xây theo kiểu có gác lửng, một nửa tầng hai là phòng ở, còn một nửa là giá sách gắn trên tường. Chỗ nào cũng bày đầy sách, muốn lấy được sách còn phải dùng cầu thang. Cô bé nghe ba nói Khúc Dĩ Phồn đã đọc rất nhiều sách ở đó, ít nhất phải có hai trăm cuốn, có một số chữ cô bé còn không nhận ra được.
Cô bé nằm ngoài trên lan can tầng hai, nhìn xuống phòng khách bên dưới. Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu lên nhìn cô bé rồi cười một cái.
Ôn Phi cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Một người khách mở miệng: “Chúng tôi chắc chắn sẽ bảo đảm sự an toàn cho cháu nhà mình, việc quay chụp cũng chỉ diễn ra trong thành phố này, không đi đâu quá xa. Chúng tôi đều là công ty chính quy, còn hợp tác với ngôi sao khác, anh có thể yên tâm tuyệt đối.”
Khúc Hoài Chính không có ý kiến gì, còn Dương Uyển thì hơi không yên tâm. Sau đó Khúc Hoài Chính bảo Dương Uyển rảnh rỗi có thể đến thăm, chắc khoảng nửa tiếng sau hai vị khách mới đi.
Ôn Phi thấy họ đi rồi, Khúc Dĩ Phồn mới đi lên tầng. Ôn phi lấy bài kiểm tra trong cặp sách ra: “Anh Dĩ Phồn, anh xem này, em đứng thứ hai luôn đó!”
Khúc Dĩ Phồn liếc mắt nhìn bài kiểm tra: “Người đứng đầu bao nhiêu điểm?”
“Một trăm điểm.”
“Sao em lại kém người ta một điểm?”
“Em quên chấm câu.”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Rõ ràng em có thể làm bài tốt như người ta nhưng lại gây ra sai sót, thế thì không tính là làm tốt.”
Trong lòng Ôn Phi có hơi buồn, bĩu môi cúi đầu đi về nhà. Ôn Lâm và Lục Tiểu Vân thấy bài kiểm tra của Ôn Phi thì khen cô bé một lúc lâu, còn đặc biệt nấu món cô bé thích ăn nhưng cũng không khiến cô bé vui lên nổi.
Sau này Ôn Phi mới biết, năm đó Khúc Dĩ Phồn không đi học là do có tinh thám* nhìn trúng cậu bé, để cậu bé đi đóng phim. Khúc Hoài Chính đồng ý, Khúc Dĩ Phồn cũng tỏ ý muốn thử một chút, vì thế Khúc Dĩ Phồn tạm ngừng đi học một năm. Một năm đó, vì phải đến trường nên Ôn Phi rất ít khi gặp được Khúc Dĩ Phồn.
*Tinh thám: người chuyên đi tìm kiếm, phát hiện những người có tiềm năng trở thành ngôi sao.
Khúc Dĩ Phồn mất dạng suốt một tháng liền. Buổi chiều hôm đó, Ôn Phi nằm trên ghế dài tắm nắng, nghe thấy tiếng xe thì ngẩng đầ. Chỉ thấy Khúc Dĩ Phồn đi xuống khỏi xe, cậu đen đi hẳn một tông, Dương Uyển đi cạnh cậu. Cô bé lập tức nhảy xuống khỏi ghế chạy tới ôm Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn khó khăn nhận lấy cái ôm của Ôn Phi, phát hiện cô nhóc này cao hơn cậu một chút rồi, trong lòng cậu có chút mất thăng bằng, thầm nghĩ cô bé ăn gì mà cao thế hả, hay là do cậu bé ở đoàn phim ăn quá kém nên bị co lại?
Ôn Phi hỏi Khúc Dĩ Phồn: “Có phải anh đóng phim giống như ở trên tivi không?”
Khúc Dĩ Phồn gật đầu ừm một tiếng.
Ôn Phi lại hỏi: “Vậy sau này có phải em sẽ thấy anh trên tivi không?”
Khúc Dĩ Phồn lại gật đầu rồi hỏi: “Kết quả học tập của em thế nào rồi?”
Ôn Phi lập tức hăng hái lên hẳn: “Em em em, lần trước em thi được đứng đầu cả lớp đó! Đáng tiếc anh không thấy được, tuần sau có một bài kiểm tra nhỏ. Đến lúc đó em lại thi được thứ nhất cho anh xem.”
Khúc Dĩ Phồn bĩu môi, nhét một cái Đại Bạch Thố vào tay Ôn Phi: “Ngày kia anh phải ra ngoài rồi.”
“Lại phải đi đâu hả?”
Khúc Dĩ Phồn thấy rõ sự thất vọng trong mắt Ôn Phi, cậu bé nói: “Phải đi Bắc Kinh đóng phim, nhưng mà em yên tâm, anh chỉ hơi bận trong năm nay thôi, diễn vai Khang Hi hoàng đế lúc nhỏ, chủ yếu là do các diễn viên khác đóng, anh chỉ đi khoảng một tháng thôi.”
Ôn Phi nghĩ thầm, lại thêm một tháng nữa. Từ lúc đó, Ôn Phi chẳng thích xem ti vi nữa. Trong lòng cô bé luôn nghĩ rằng mấy bộ phim đó cứ bắt anh Dĩ Phồn chạy tới chạy lui, ngay cả Vĩnh Kỳ trong “Hoàn Châu Cách Cách” cũng không khơi dậy hứng khởi bật tivi của cô bé.
Nửa tháng sau, Khúc Dĩ Phồn trở về. Khúc Dĩ Phồn gầy hơn một chút, Ôn Phi lại cao hơn.
Giống như lời Khúc Dĩ Phồn nói, cậu bé không đi học một năm. Ôn Phi lên lớp Hai, Khúc Dĩ Phồn khăng khăng quay lại trường mới học lại lớp Ba, tiếp tục tháng ngày đi học cùng Ôn Phi.