Lục Tiểu Vân nói đúng, nửa năm cuối khi Ôn Phi sáu tuổi, cô bé được đăng ký vào trường tiểu học của Khúc Dĩ Phồn. Mấy ngày trước khi phải tới trường, ngày nào cô bé cũng chạy đến nhà Khúc Dĩ Phồn, và lần nào cũng mang theo một quả táo, lúc về nhà thì trên tay đầy ắp kẹo Đại Bạch Thố.
Trường của Khúc Dĩ Phồn chính là ngôi trường tiểu học tốt nhất trong thành phố, cách nhà bọn họ không xa, dùng bước chân của trẻ con mà tính thì đi khoảng mười mấy, hai mươi phút là tới nơi. Từ năm đầu tiên lên tiểu học, Khúc Dĩ Phồn luôn tự mình tới trường. Ngày Ôn Phi vào học, Lục Tiểu Vân có chút không yên tâm.
Khúc Dĩ Phồn đảm bảo: “Cô Ôn yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Ôn Phi thật tốt.”
Lần đầu tiên Ôn Phi đi học mặc một cái quần dài. Cô bé cao hơn khá nhiều so với các bé gái cùng tuổi, đứng cùng với Khúc Dĩ Phồn mà trông cao ngang cậu bé. Khúc Dĩ Phồn còn thấy hơi ngại khi đứng cạnh cô bé, một “người đàn ông” lớp Ba là cậu, đứng cạnh cô nhóc lớp Một mà lại cao xêm xêm nhau, thế nào cũng thấy không thoải mái.
Đến trường rồi mà Ôn Phi vẫn không chịu buông tay Khúc Dĩ Phồn ra. Khúc Dĩ Phồn không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn dẫn cô bé vào lớp, gặp được giáo viên, an ủi Ôn Phi mấy câu, nhét một nắm Đại Bạch Thố vào tay cô bé, căn dặn: “Không được ăn khi lên lớp.” Sau đó cậu bé mới quay về lớp của mình.
Lần đầu Ôn Phi đi học có chút vất vả, trước đó cô bé chưa từng đọc sách. Giáo viên nói cho cô bé biết kết quả học tập của Khúc Dĩ Phồn rất tốt, là học sinh top đầu của lớp, hơn nữa Khúc Dĩ Phồn chỉ chơi với những bạn có kết quả học tập tốt, vì thế nhất định cô bé phải học tập chăm chỉ.
Ôn Phi nghe vậy thì vừa tan học đã chạy tới chỗ lớp Ba, đứng ở của lớp của Khúc Dĩ Phồn. Thấy Khúc Dĩ Phồn ngồi ở vị trí “át chủ bài” – chính giữa hàng thứ nhất, nhưng cô bé không dám lanh chanh đi vào lớp cậu bé, đành phải đứng ở cửa nhỏ giọng gọi: “Anh Dĩ Phồn.”
Thính lực Khúc Dĩ Phồn tốt, ngẩng đầu lên thấy Ôn Phi thì gấp sách lại, đi tới chỗ cô bé: “Sao thế?”
“Có phải anh chỉ chơi với các bạn học có kết quả học tập tốt không? Em học không tốt, có phải anh không chơi với em nữa không?” Ôn Phi hỏi.
Khúc Dĩ Phồn nghĩ thầm, nếu như nói không phải, Ôn Phi sẽ không cố gắng học thì phải làm sao? Cậu bé cũng không biết giáo viên lớp Ôn Phi đã lừa cô bé bèn gật đầu: “Nếu như em chăm chỉ học tập, đạt được thành tích tốt thì anh càng thích chơi với em hơn.”
Tiểu Ôn Phi vừa nghe vậy thì chẹp miệng một cái, trái tim như sắp tan vỡ luôn rồi. Hóa ra anh Dĩ Phồn thực sự chỉ chơi với những bạn học giỏi, vậy thì cô bé phải chăm chỉ học bài, bắt kịp kết quả học tập của anh Dĩ Phồn, thế thì có thể học lớp Ba cùng anh ấy rồi.
Từ ngày đó, Ôn Phi quyết chí vươn lên, cuối cùng cũng giành được vị trí thứ hai trong lớp ở một lần kiểm tra nhỏ. Cô bé vô cùng hứng khởi chạy đến cửa lớp Ba chờ Khúc Dĩ Phồn tan học, kết quả lúc trưa Khúc Dĩ Phồn có việc nên về nhà trước rồi.
Cô bé đành phải tự mình đi về, cầm theo bài kiểm tra. Việc đầu tiên không phải cho ba mẹ xem mà là trực tiếp chạy đến gõ cửa nhà Khúc Dĩ Phồn, ngay cả cặp sách cũng không mang về nhà cất. Cô bé phải gõ mấy lần Dương Uyển mới ra mở cửa.
“Tiểu Phi hả, sao cháu lại tới đây?”
“Cô Khúc, anh Dĩ Phồn có ở nhà không ạ?” Ôn Phi hỏi.
Dương Uyển liếc mắt nhìn phòng khách, gật đầu: “Có, cháu vào đi. Tiểu Phi à, hôm nay nhà cô có khách, cháu lên tầng hai chơi được không?”
Ôn Phi ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng ạ.”
Dù sao thì cô bé tới tìm Khúc Dĩ Phồn chơi, đâu có tìm khách, chơi ở tầng hai hay tầng một chẳng có gì khác nhau cả, chỉ cần có Khúc Dĩ Phồn là được.
Kết quả Ôn Phi vừa bước vào cửa, quả nhiên bầu không khí trong phòng khách rất nghiêm túc. Ngồi ở đó là hai người đàn ông lạ mặt, mặc dù trên mặt mỉm cười nhưng Ôn Phi vẫn hơi căng thẳng, cô bé nghĩ thầm hay là mình về cho rồi.
Sau đó cô bé thấy Khúc Dĩ Phồn ngồi ngay ngắn ở góc sofa cầm một ly sữa bò thì mắt sáng bừng, tâm trạng lại tốt lên.