Khúc Dĩ Phồn đưa tay nhéo mặt cô: "Dậy đi, nhanh lên, không nửa đêm tỉnh dậy đói bụng không có đồ ăn đâu."
Ôn Phi vẫn không mở mắt, duỗi tay ra. Khúc Dĩ Phồn cười bất lực. Cậu đã nhìn thấy Lục Tiểu Vân đánh thức Ôn Phi như thế nào, nói đi nói lại suốt mấy phút cô mới tình nguyện mở mắt ra liếc nhìn bạn một cái.
Khúc Dĩ Phồn nắm lấy tay cô, ôm Ôn Phi ngồi dậy từ trên giường. Ôn Phi nghiêng đầu tựa vào vai Khúc Dĩ Phồn mà ngủ gà ngủ gật. Khúc Dĩ Phồn vỗ vỗ lưng cô: "Dậy được chưa? Không đi ăn là đói đó."
“Dạ.” Ôn Phi gật đầu.
“Vậy thì phải mở mắt ra, em không mở mắt ra thì làm sao ăn cơm được.” Giọng nói của Khúc Dĩ Phồn rất êm tai, đặc biệt là giọng nói trầm thấp có chút từ tính. Ôn Phi thấy trong lòng thoải mái từng cơn nên lại càng không muốn mở mắt ra, chỉ dùng hau tay sờ soạng trên giường, tìm mép giường rồi thì đặt chân xuống đất, dùng đầu ngón chân tìm giày.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy mà khóe mắt co giật, bèn cầm giày ngồi xổm bên cạnh Ôn Phi, cởi dây buộc rồi mang vào chân cho cô.
Lúc này Ôn Phi mới tỉnh táo lại đôi chút, đưa tay dụi mắt. Vừa mở mắt liền thấy dáng vẻ Khúc Dĩ Phồn cúi đầu đi giày giúp mình, Ôn Phi cứng đờ cả người mà không động đậy gì được. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái xoáy trên đỉnh đầu Khúc Dĩ Phồn, mãi ngẩn ngơ.
Sau khi Khúc Dĩ Phồn giúp Ôn Phi mang cả hai chiếc giày vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Ôn Phi, cậu liền trêu chọc Ôn Phi, đưa tay mình về phía cô: "Em ngửi thử xem chân mình có hôi hay không."
Tức khắc, mặt Ôn Phi đỏ như lửa đốt, âm thanh đột nhiên lớn hơn: "Anh, anh, anh, chân của anh mới hôi!"
Khúc Dĩ Phồn bật cười ha ha đứng dậy, Ôn Phi ngẩng đầu nhìn cậu. Cả hai đều không nói chuyện, một trước một sau đi về hướng nhà ăn. Ôn Phi thấy có hơi kỳ quái. Khúc Dĩ Phồn có chứng sạch sẽ, sao lại tùy tiện chạm vào chân người ta chứ? Khi còn nhỏ, bọn họ cũng chẳng bao giờ chơi trò chơi gãi lòng bàn chân phổ biến này hết.
Cơm nước xong, hai người tiếp tục nằm ngủ trên giường sau khi ăn xong. Họ vừa ngả lưng chẳng bao lâu thì tàu tắt đèn. Ôn Phi mở to mắt trong bóng tối, xuyên qua chỗ dưới cái bàn nhỏ mà nhìn sườn mặt của Khúc Dĩ Phồn đang nhắm mắt lại, nhịp tim chợt tăng nhanh.
Sườn mặt của Khúc Dĩ Phồn vô cùng đẹp. Mũi cậu hơi cao. Khi nhắm mắt lại, ánh trăng rọi vào qua cửa sổ, đổ bóng lên lông mi và bóng đen trên sống mũi cậu. Ôn Phi cảm thấy nếu mình biết vẽ thì hay rồi. Cô nhất định sẽ vẽ lại hình dáng Khúc Dĩ Phồn vào lúc này.
Đại khái đã ngắm một lúc lâu, Khúc Dĩ Phồn đột nhiên mở mắt ra nhìn Ôn Phi. Ôn Phi bị bắt quả tang, Khúc Dĩ Phồn thấp giọng nói: "Chưa ngủ à?"
Ôn Phi thì thào đáp lại: “Ngay đây.” Sau đó xoay người quay lưng về phía Khúc Dĩ Phồn.
Nếu cô và Khúc Dĩ Phồn đối mặt với nhau thì chắc chắn cô tuyệt đối không thể kiên trì quá lâu, hoặc là sẽ đỏ mặt tới nỗi bản thân cũng cảm thấy bất thường; hoặc là sẽ kìm lòng không đậu mà hôn cậu.
Ôn Phi biết mình hiện tại còn quá nhỏ tuổi đối với Khúc Dĩ Phồn. Ôn Phi cũng không cần Khúc Dĩ Phồn lập tức thích mình. Chỉ cần bên cạnh cậu không có ai có thể luôn ở bên cậu thì Ôn Phi cảm thấy người đó nhất định phải là bản thân cô.
Bất kể thân phận là gì, em gái của Khúc Dĩ Phồn, bạn thân của Khúc Dĩ Phồn hay người yêu của Khúc Dĩ Phồn.
Trong lúc tơ tưởng, Ôn Phi suy nghĩ miên man rồi ngủ quên, kết quả bị nhân viên phục vụ đánh thức. 4 giờ 30 phút sáng, tàu đến ga Bắc Kinh.
Khúc Dĩ Phồn đã thu dọn đồ đạc rồi đứng sang một bên. Ôn Phi mang giày, cột tóc lên rồi đứng sau lưng Khúc Dĩ Phồn. Khúc Dĩ Phồn cầm mỗi tay mỗi vali. Ôn Phi thì nắm vạt áo cậu, hai người lần lượt bước ra khỏi ga xe lửa.