Đó là kỳ nghỉ hè mệt nhất mà Ôn Phi trải qua, tế bào vận động của cô không tốt, dù dáng người cao nhưng có đại hội thể dục thể thao gì đó cô cũng thể không tham gia, giáo viên xem cô vận động, có thể dùng từ thảm không nỡ nhìn để hình dung.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, dường như cô đã dành toàn bộ thời gian vào nơi huấn luyện học chơi bóng rổ, cái ngày mà huấn luyện viên nói cô ok, quả thực Ôn Phi muốn mời tất cả những người mà cô quen biết một bữa chúc mừng, nhưng vốn dĩ cô luôn làm việc khiêm tốn cuối cùng chỉ đợi qua mấy ngày, đợi khai giảng lên lớp mười.
Quả thực giống như cô nghĩ, vì thành tích xuất sắc vượt trội mà vào lớp mười nguyên gốc, là lớp mà Khúc Dĩ Phồn từng học, lớp 10-1 và 10-2 trong cả khối đều là lớp trọng điểm, trừ trước đến nay Khúc Dĩ Phồn chưa từng thụt lùi ở phương diện này.
Giáo viên lớp 10-1 thấy thành tích của Ôn Phi thì giật mình, mặc dù kỳ thi lên cấp ba không khó như thi đại học nhưng nói thế nào thì cũng là một kỳ thi vượt cấp, có người thi tốt thế này đương nhiên cô ấy rất vui mừng, nói không chừng cố gắng một chút nữa là thành Khúc Dĩ Phồn thứ hai. Lúc cô giáo vẫn đang vui như thế, cô ấy lại phát hiện bạn học sinh tốt này chỉ cần đến lúc tan học là y như Khúc Dĩ Phồn chẳng thấy bóng dáng đâu, cuối cùng cô ấy nói ra trong văn phòng làm việc: “Học sinh tốt ấy à, nam nữ đều giống nhau, đứng trên đỉnh rồi là không thích học tập nữa.”
Trong túi Ôn Phi luôn mang theo phòng theo dây chun buộc tóc, đến lúc muốn chơi bóng rổ thì buộc mái tóc dài lên, có chuyện thế này, lúc bạn không biết thì rất bài trừ nó, nhưng đến lúc bạn biết rồi, đặc biệt là lúc vừa học được, luôn tìm mọi cách để thử nghiệm.
Đối với bóng rổ, Ôn Phi cũng nhiệt tình như thế, không cần biết Khúc Dĩ Phồn có đúng lúc ở sân bóng rổ hay không, cô cũng muốn vào sân bóng rổ trong nhà ở khu trường cấp ba, đến tiếp xúc với sân gỗ, khung bóng rổ, bảng bóng rổ mà Khúc Dĩ Phồn từng tiếp xúc, giây phút đó, Ôn Phi mới cảm thấy cuối cùng mình và Khúc Dĩ Phồn cũng đứng ở cùng một độ cao.
Khai giảng được một tháng, Ôn phi chưa từng ngẫu nhiên gặp Khúc Dĩ Phồn trên sân bóng rổ, đây là lần thứ sáu trong tuần, tan học cái là cô chạy đến sân chơi bóng rổ, mấy quả đầu không thấy Khúc Dĩ Phồn có mặt ở sân, cả sân bóng rổ đều trống trơn, mấy cô gái vây xung quanh xem cậu chơi bóng lúc trước cũng không đến.
Ôn Phi nghĩ, quả nhiên lớp mười hai học rất nặng, ngay cả thiên tài như Khúc Dĩ Phồn cũng không chịu đựng được mà phải chăm chỉ học tập.
Cô lấy bóng rổ, đập xuống đất hai cái, quả bóng rổ đập lại lên đầu ngón tay cô, Ôn Phi vươn tay lên, lắc cổ tay, nhẹ nhàng đẩy lên trước một cái, quả bóng rơi vào trong rổ, đột nhiên phía sau vang lên tiếng vỗ tay.
Ôn Phi quay đầu lại, có một cậu bạn ngồi trên khán đài, cậu ấy ngồi khá xa, trên tay cầm một quyển sách, mặc đồng phục học sinh trắng muốt, mái tóc được tạo kiểu gọn gàng sạch sẽ, trên mũi còn gác một cái kính, nhìn qua có vẻ là một học sinh giỏi.
Ôn Phi chưa từng gặp cậu ấy bao giờ, cô thấy cậu bạn đó gấp sách lại, ở chỗ xa đó giơ ngón tay cái lên với Ôn Phi, không nói gì, Ôn Phi nhếch miệng mỉm cười, cô cũng coi là khách quen trên sân bóng rổ ở học kỳ này, đây lần đầu tiên có người chủ động bắt chuyện với cô, mặc dù đối phương chẳng nói câu gì.
Ôn Phi cũng giơ ngón tay cái về phía cậu ấy, sau đó nhặt bóng của mình, lùi về phía sau ba bước, giống lần thứ nhất, quả bóng vào rổ một lần nữa, cô quay đầu lại nhìn về phía cậu bạn kia, hơi nhếch lông mày bên trái lên, có chút ý khiêu khích.
Lương Kỳ là một học sinh tốt, gần như không tiêu phí quá nhiều thời gian vào vận động ngoại khóa, ngoại trừ bóng rổ, đây là bên ngoài tác động, năm cậu ấy học lớp mười, lớp mười một từng giúp trường mình vẻ vang vì bóng rổ, vì thế chủ lực của đội bóng rổ của học viện tự nhiên rơi lên người cậu ấy. Bây giờ lớp mười hai học nhiều hơn, cậu ấy cũng chỉ cầm sách thỉnh thoảng tới sân bóng thị sát tình hình huấn luyện của người trong đội bóng, vốn dĩ Lương Kỳ cũng không có ý định đến, nhưng nghe nói năm nay trên sân bóng rổ có thêm một nữ tướng, thế là, cậu ấy đến xem nữ tướng.
Nhưng thấy bạn nữ kia chiến đấu đơn độc anh dũng như thế, các bạn nam trong đội bóng ở một bên tán gẫu cô gái đó trông thế nào, vóc dáng ra sao, Lương Kỳ cảm thấy hơi lãng phí, một người xuất sắc không chỉ ở bề ngoài, cô gái kia quay ném vào giữa rổ, Lương Kỳ vỗ tay, cô gái kia quay đầu lại cười với cậu ấy, giây phút đó Lương Quân mới nhìn rõ gương mặt cô.
Đó là một cô gái xinh đẹp trong sáng, rất dễ chịu, Lương Kỳ vô thức giơ ngón tay cái lên với cô.