Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 18: Đến trung tâm bơi lội




Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn đi xe đạp ra ngoài, vốn dĩ Khúc Dĩ Phồn muốn mua một chiếc xe đạp không có chỗ ngồi đằng sau, sau đó vì phải đèo Ôn Phi nữa nên đổi thành xe có yên sau, kết quả, đổi xe được một tháng thì Ôn Phi cũng mua xe.

Lý do là vì Ôn Phi nhìn thấy một cặp tình nhân đèo nhau trong tiểu khu, còn có một chú chó nhỏ chạy theo đằng sau, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô mượn xe Khúc Dĩ Phồn tập rất lâu, cuối cùng cũng biết đi, rồi tự mua một cái, thành ra hai người đều không đạp xe được mấy lần.

Có lúc Ôn Phi rất tự hào về bản thân, cô vì Khúc Dĩ Phồn mà cái gì cũng chịu làm, cô nghĩ nếu như trên đời này không có Khúc Dĩ Phồn thì ắt hẳn cô sẽ không bằng như bây giờ được, cô hay lên mạng xem thứ khiến thành tích giảm sút nhiều nhất chính là yêu thầm, nhưng đối với Ôn Phi mà nói, thật ra thứ khiến thành tích giảm sút nhiều nhất không phải yêu thầm mà là đối tượng yêu thầm không đủ tốt.

Như Khúc Dĩ Phồn, cậu luôn đứng trên đỉnh cao của đời người, từ thành tích thời tiểu học của cậu căn bản có thể kết luận được con đường cuộc đời ở tương lai mà cậu sẽ đi chắc chắn sẽ rộng rãi và bằng phẳng, Ôn Phi thích cậu, muốn được nhìn cậu nhiều hơn nên nghĩ mọi biện pháp để mình trở thành người giỏi như Khúc Dĩ Phồn.

Nếu như không có mối tình yêu thầm này, Ôn Phi cảm thấy chắc chắn mình sẽ không thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, chứ đừng nói là sau này Khúc Dĩ Phồn còn đến Harvard và Cambridge nữa.

Hai người đến trung tâm bơi lội, Ôn Phi giơ tay che ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn qua bên đó, trung tâm bơi lội này nằm ở tầng mười bảy, tòa nhà này có mấy tầng đều là khu chơi trò chơi, được tính là nơi đám thanh thiếu niên tuổi Khúc Dĩ Phồn thích đến nhất. Trước giờ Ôn Phi chưa từng tới đây, thật ra thì cô hơi sợ những thứ mà mình chưa từng tiếp xúc, ví dụ như bơi lội, cô đã thấy rất nhiều tin tức người chết đuối vì chuột rút nên luôn cảm thấy môn vận động này không an toàn.

Hai người đỗ xe đạp xong thì đi đến phía thang máy, cửa thang máy mở ra, có hai chàng trai từ trong đó đi ra, đầu óc ướt nhẹp, một trong hai người hơi trắng, vóc người cũng rất cao, chỉ mặc một cái áo T-shirt đơn giản, trên tay vẫn dùng khăn mặt lau người.

Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn đi vào, hai chàng trai đó vừa nói chuyện vừa đi ra, anh chàng hơi trắng kia không cẩn thận đụng vào vai Ôn Phi, Ôn Phi nghiêng người qua một bên, Khúc Dĩ Phồn vươn tay đỡ lấy lưng cô, cậu bạn kia quay đầu lại, trên mặt tràn ngập sự ngại ngùng.

“Xin lỗi, không sao chứ?” Giọng cậu bạn này rất êm tai, trên mặt nở nụ cười áy náy, chính là kiểu chàng trai trắng trẻo, ngây ngô mà con gái thích nhất.

Nhưng Ôn Phi không thích kiểu này, cô luôn cảm thấy nếu như là nam thì cứ hơi đen đen như Khúc Dĩ Phồn, nhưng như thế lại tràn ngập hơi thở khỏe khoắn của phái nam, vì thế cô không đáp lời, chỉ lắc đầu một cái rồi không nhìn cậu bạn đó nữa.

Khúc Dĩ Phồn nhìn bóng lưng hai người kia thêm mấy lần, lại nhìn sang một bên mặt Ôn Phi, trợn mắt trắng trong lòng: “Sau này tình cờ gặp bạn nam nào thì để ý một chút, rõ ràng người vừa nãy cố ý.”

Ôn Phi ngạc nhiên nghiêng đầu qua: “Cố ý?”

Khúc Dĩ Phồn nói: “Ôi chúa ơi, Ôn Phi, em nhớ kỹ cho anh, không phải chàng trai nào cũng chính trực như anh đâu, thường thì người nào chủ động đến gần em, ánh mắt đánh giá em vượt qua ba giây chắc chắn ấp ủ âm mưu quấy rối em.”

Ôn Phi đỏ mặt, thời gian qua cô đã trắng lên rất nhiều, như vậy càng rõ ràng, Khúc Dĩ Phồn nhìn mặt cô từ trắng chuyển thành trắng hồng rồi đỏ bừng lên cứ như làm ảo thuật vậy, ngay cả vành tai cũng đổi màu, trong lòng cậu nghĩ, quả nhiên Ôn Phi vẫn là một đứa trẻ đơn thuần, tuyệt đối không thể bị mấy kẻ kém cỏi dung tục tự cho mình là đúng gieo vạ được.

Đến tầng mười bảy, hai người mới đi ra, Ôn Phi đã bị cánh tay, bắp đùi đưa qua đưa lại làm cho chóng mặt, cô thấy các cô gái mặc bikini, dáng người đầy đặn nóng bỏng của tuổi hai mươi mấy kề sát bên cơ thể cường tráng của bạn trai, giọng điệu ỏn ẻn lúc nói chuyện khiến Ôn Phi cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái.

Còn có mấy cô gái ở tuổi cô mặc đồ tắm tương đối dè dặt, rất ít người mặc đồ lộ rốn, từ xa Ôn Phi đã thấy có người chào hỏi với Khúc Dĩ Phồn, có mấy bạn nam nữ ngồi đằng kia, nhìn chung đều là học sinh cấp ba.

Ôn Phi thấy một người quen, chính là đàn chị “cô bạn Đinh”, nhất thời trong lòng thoải mái hơn không ít, cười vẫy tay với “cô bạn Đinh” kia: “Đàn chị!”

Cô bạn Đinh nghiến răng, giậm chân một cái, căm giận quay đầu lại mỉm cười nhã nhặn như nàng Mona Lisa: “Hi... Đàn em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.