Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu lên uống nước, hơi khom lưng xuống một chút, để tiện cho Ôn Phi lau mồ hôi cho cậu. Chờ đến khi cả người đều có cảm giác tương đối hài lòng rồi, cậu nắm tay Ôn Phi: “Được rồi, được rồi, lát nữa anh tới nhà vệ sinh tắm qua một cái.”
Ôn Phi duỗi một ngón tay ra, chọc vào cổ Khúc Dĩ Phồn, trong đôi mắt to ẩn chứa chút lo lắng: “Anh định làm trò gì đây?”
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy hơi nhói. Cậu rút điện thoại ra nhìn qua màn hình phản chiếu, thấy có mấy vết cào đỏ, còn có ít máu, vết thương không lớn nhưng rất dễ thấy. Cậu để điện thoại xuống, nhét hết áo khoác, cặp sách các thứ vào tay Ôn Phi: “Không biết nữa, chắc là vừa nãy chơi bóng bị bọn họ cào.”
Ôn Phi bĩu môi: “Anh không biết cẩn thận một chút à.”
Khúc Dĩ Phồn vươn tay vỗ nhẹ một cái vào gáy cô. Ôn Phi loạng choạng về phía trước, quay đầu lườm cậu. Khúc Dĩ Phồn cười ngang ngược: “Ối, hổ nhỏ muốn lộ răng nanh đó hả?”
Ôn Phi nhe răng với Khúc Dĩ Phồn rồi đi ra ngoài sân bóng rổ. Trước đây đi cùng với Khúc Dĩ Phồn thì chẳng thấy hai người giống nhau tẹo nào, mỗi lần Khúc Dĩ Phồn cò kè mặc cả với người ta đều nói: “Ông chủ, chú xem em gái cháu đáng yêu thế này, hiếm khi cháu được thể hiện một người đàn ông chân chính mua cho con bé gì đó, rẻ hơn một chút đi chú.”
Ông chủ nói: “Cháu mua cho em gái thì mua đồ dành cho nam làm gì? Cháu nghĩ chú ngốc hả? Hai đứa yêu sớm đúng không?”
Khúc Dĩ Phồn xua tay: “Thực sự là em gái mà chú, không tin chú nhìn xem.”
Ôn Phi rất phối hợp nhe răng theo Khúc Dĩ Phồn. Hai người đều có hàm răng trắng như tuyết, vị trí răng nanh cũng giống nhau như đúc. Ngoại trừ cao hơn các bạn cùng lứa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới hai người chỉ giống nhau ở mỗi cái răng nanh này.
Ông chủ xua tay: “Thôi đi đi, muốn cắn người hay gì! Cho cháu, cho cháu đó, rẻ nhất là xx tệ, không thể thấp hơn, thấp hơn nữa thì nhảy lầu.”
Khúc Dĩ Phồn sải bước đuổi theo Ôn Phi, lại vươn tay gẩy gáy cô một cái: “Này, em thành một người khó hiểu rồi đó, vừa nãy ngồi ở đó bao lâu? Xem anh chơi bóng hả? Anh đẹp trai chứ?”
Ôn Phi ôm đồ của Khúc Dĩ Phồn, nở nụ cười giả tạo: “Đẹp trai, rất đẹp trai, anh chính là nam thần!”
Khúc Dĩ Phồn khoác vai cô. Ôn Phi có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm mát trên người Khúc Dĩ Phồn, thực ra cô không thích tư thế này lắm, khoảng cách gần quá khiến cô hơi ngại. Song Khúc Dĩ Phồn chẳng để ý gì hết, cứ bô bô trên miệng: “Ai da, em sắp cao bằng các anh em bọn anh rồi đó, đổi tên đi rồi lên sân chơi bóng với anh đi?”
Ôn Phi nghe vậy thì nghiêm túc ghi nhớ vào trong lòng, trong đầu có một cái bút viết muốn chơi bóng rổ với Khúc Dĩ Phồn. Cô chỉ biết một chút kiến thức về bóng rổ, nhưng chưa từng vào sân chơi bao giờ, chưa quen với điều này, mà bây giờ sắp phải thi chuyển cấp rồi, cô xếp nhiệm vụ gian khổ chơi bóng rổ với Khúc Dĩ Phồn vào sau nhiệm vụ thi lên cấp ba.
Hai người đi khỏi sân bóng rổ khiến mấy hàng bạn nữ vừa ngồi ở đây xem Khúc Dĩ Phồn hóa đá luôn.
Cô bạn Giáp: “Lần trước tôi muốn xin số điện thoại, cậu ấy nói không có điện thoại, là gạt tôi sao?”
Cô bạn Ất: “Lần trước tôi đưa nước cho cậu ấy, nói được một câu, cậu ấy lùi về phía sau một bước, bây giờ cuối cùng cũng mất cân bằng tâm lý rồi.”
Cô bạn Bính: “Nam thần của tôi sẽ cười như thế sao? Nhe răng cười? Quá cmn đẹp trai rồi!”
Còn cô bạn Đinh – đàn chị vừa nói chuyện với Ôn Phi, lúc này ngây người nháo nhào nhìn sân bóng rổ: “Cô ấy là ai? Fan hâm mộ? Cô bé ấy mới học cấp hai, cấp hai thôi đó!”