Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 64




 

Chương 63: Vào ở ký túc xá

 

Ôn Phi một tay xách túi một tay che mũi. Khúc Dĩ Phồn thở dài nói: "Thôi đi, nghỉ ngơi một chút trước, chờ em không chảy máu mũi nữa rồi nói sau."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một vài cô gái bước ra từ cửa hông, nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn thì thầm reo mừng trong lòng, cả đám kéo nhau bước tới. Ôn Phi chỉ thấy ít nhất có bảy chị gái vây quanh Khúc Dĩ Phồn, mình thì bị đẩy ra ngoài.

 

Khúc Dĩ Phồn cũng hơi ngạc nhiên. Anh chỉ biết một trong bảy cô gái này. Cô gái đó cười hỏi: "Khúc Dĩ Phồn, sao cậu lại ở đây?"

 

Khúc Dĩ Phồn mở miệng, liếc nhìn Ôn Phi đang bị chèn ép bên ngoài, trong lòng đã có biện pháp giải quyết: "Tôi... Tôi đến giúp bạn bè dọn đồ nhưng có nhiều đồ quá nên đang định nhờ bọn Tần Phong giúp đỡ."

 

Cô gái kia nhìn lướt qua hành lý xung quanh, lập tức vỗ tay: "Gọi Tần Phong làm gì? Tớ và mấy người bạn vừa ăn xong đang định về trường học nè. Bọn tớ cùng dọn giúp cậu."

 

Khóe mắt Ôn Phi giật giật. Cô thấy rõ ràng bọn họ vừa mới đi ra từ trong trường, tại sao lại biến thành vừa đi ăn ở bên ngoài mới về? Cô nhướng mày, nhìn nụ cười vô hại của Khúc Dĩ Phồn, trong lòng chợt sáng tỏ người này đang phát huy sắc đẹp của mình để mấy chị gái kia làm lao động không công.

 

Khúc Dĩ Phồn không ngừng thốt lên lời cảm ơn và khuyến khích không tiếc lời, nói đến nỗi gương mặt của mấy cô gái đó hồng lên. Chỉ khi thực sự xách đồ vào trường, họ mới phát hiện ra rằng những balo và vali này đều là của con gái. Bấy giờ mấy cô gái mới quay đầu lại, thấy Ôn Phi một tay ôm mũi, tay kia xách túi, sắc mặt chợt cứng đờ. Ôn Phi đứng bên cạnh Khúc Dĩ Phồn. Khúc Dĩ Phồn cầm chiếc to nhất, còn lại những thứ nhỏ nhặt thì để cho đám con gái hỗ trợ.

 

Vì đang giúp Ôn Phi nên đương nhiên Ôn Phi muốn tỏ vẻ thân thiết, vẫy vẫy tay: "Xin chào!"

 

Máu cam không còn chảy nữa. Khúc Dĩ Phồn nhìn kỹ rồi mới lấy khăn giấy ra lau sạch cho cô, tiếp theo là một cuộc di cư quy mô lớn của bảy cô gái về phía ký túc xá nữ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ôn Phi đã trở nên nổi tiếng trong giới sinh viên năm nhất khi chỉ mới đặt chân đến trường Đại học Truyền thông Thành phố S. Không có lý do nào khác, bởi vì khi cô mới đến trường, Khúc Dĩ Phồn đã mang theo một nhóm nữ sinh đến giúp dọn đồ, nghênh ngang nói cười với Khúc Dĩ Phồn mà đi vào ký túc xá.

 

Sau khi tân sinh viên đăng ký, Ôn Phi chỉ có thời gian nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền được thông báo có cuộc họp ở tòa nhà dạy học. Còn Khúc Dĩ Phồn cũng đang bận rộn vì Khúc Hoài Chính đã giao cho anh một số công việc kinh doanh nhỏ ở thành phố S cho anh, không có thời gian để lang thang với Ôn Phi mỗi ngày.

 

Ngày đó, khi Khúc Dĩ Phồn đưa Ôn Phi đến cầu thang vào ký túc xá, chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý: "Chờ em trải nghiệm cuộc sống khổ hình xong, anh lại dẫn em đi tham quan."

 

Ôn Phi đi đến địa điểm tổ chức hội nghị, nhìn thấy mấy hộp đồng phục rằn ri thì biết được cuộc sống "khổ hình" mình sắp phải trải qua là gì.

 

Hai mươi ngày huấn luyện quân sự.

 

Huấn luyện viên đứng trên bục giảng có khuôn mặt ngăm đen, tóc cắt phẳng, đứng cùng với Ôn Phi thậm chí còn không cao bằng cô, nhưng mặc bộ đồ đó khiến trông có vẻ khá có khí tràng. Ôn Phi lấy đồng phục màu rằn ri cho mình, lúc trở về ký túc xá mới nhìn thấy ba cô gái khác.

 

Ba cô gái đó rõ ràng là vừa đến đây. Hiện nay có rất ít con gái học biên kịch. Tình cờ là ba cô gái này học cùng lớp với Ôn Phi. Ba người đang ngồi trên ghế nói nói cười cười, sau khi thấy Ôn Phi đi vào thì nhất thời im lặng, ba đôi mắt mở to nhìn Ôn Phi.

 

Ôn Phi vẫn giữ sự thân thiện, nở nụ cười: "Xin chào, tớ học cùng lớp với các cậu, tên là Ôn Phi. Tớ vừa được thông báo đến lấy đồng phục rằn ri. Ở ngay tầng hai của tòa nhà dạy học. Các cậu mau đi đi."

 

Ba cô gái tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, sau đó coi như chưa từng thấy Ôn Phi mà lấy điện thoại di động ra tự chơi. Ôn Phi sững sờ đứng tại chỗ. Đây... Đây là thế nào?

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.