Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 5




 

Chương 4. Lần đầu tiên gặp Khúc Dĩ Phồn

 

Ôn Phi định nghe theo lời ba, cần giữ gìn mối quan hệ tốt với anh Dĩ Phồn nên cười thật ngọt gọi một tiếng: “Anh Dĩ Phồn, chào anh...”

 

Khúc Dĩ Phồn không thèm nhìn cô cái nào, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào con ốc sên trên bồn hoa. Có lẽ con ốc sên này cảm thấy xung quanh an toàn rồi nên hậm hực ló đầu ra, Khúc Dĩ Phồn nhanh tay nhanh mắt lấy kéo cắt xoẹt cái râu trên đầu con ốc sên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Con ốc sên lập tức co mình vào trong vỏ, Khúc Dĩ Phồn tự hào cười một tiếng, Ôn Phi đứng ngơ ngác bối rối trong gió.

 

Lúc này Khúc Dĩ Phồn mới ngẩng đầu nhìn về phía cô bé vẫn luôn đứng cạnh mình. Ôn Phi đứng ngược hướng mặt trời, cậu bé thì ngồi xổm đối diện với ánh mặt trời, thấy hơi chói mắt nên híp mặt lại, thấy kẹo sữa bò trong miệng Ôn Phi theo nước bọt chảy xuống bên khóe miệng.

 

Ôn Phi chớp mắt một cái, đôi mắt cô bé rất to, còn là mắt hai mí, lúc chớp mắt thì cả người đều hiện lên hai chữ “đáng yêu”. Khúc Dĩ Phồn khịt mũi ngửi sau đó hôn chụt một cái lên miệng cô bé.

 

Ôn Phi rối bời lần hai.

 

Khúc Dĩ Phồn thu kéo về, nhét vào trong túi quần yếm, liếm môi đi về nhà, ừm, Đại Bạch Thố, rất ngon.

 

Ôn Lâm và Lục Tiểu Vân đã nghĩ kỹ, tổ chức tiệc ngay tại nhà, gọi Khúc Hoài Chính và Dương Uyển nhà bên tới ăn cùng, coi đó là bữa đón gió tẩy trần cho Ôn Phi.

 

Lúc Dương Uyển dẫn Khúc Dĩ Phồn tới thì Khúc Dĩ Phồn đã thay một bộ quần áo khác, mặc bộ đồ như một quý ông trông cũng khá là ra vẻ. Khúc Dĩ Phồn rất giống Khúc Hoài Chính, mà Khúc Hoài Chính rất đẹp trai, mỗi khi Dương Uyển thấy con trai mình trông đẹp trai thì luôn tự hào. Nhưng mà mấy lần ra ngoài đều bị người ta khen: “Ôi chao, con gái cô xinh quá đi à.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ đó về sau, mỗi lần Dương Uyển mua quần áo cho Khúc Dĩ Phồn đều cố gắng hết sức chọn đồ phong cách nam, dính chút xíu hoa hoét cũng không lấy.

 

Trên cổ Khúc Dĩ Phồn có một nơ bướm màu đỏ, Lục Tiểu Vân chào cậu bé xong thì nhét một quả táo vào tay cậu bé, cười nói: “Ra ghế sofa chơi với em gái đi nhé.”

 

Khúc Dĩ Phồn đi đến bên ghế sofa thì thấy Ôn Phi đang ngồi ở đó xem ti vi. Trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình Disney, cô bé thấy Khúc Dĩ Phồn đi đến thì lại gọi một tiếng ngọt xớt: “Chào anh Dĩ Phồn~”

 

Khúc Dĩ Phồn tỏ vẻ y như một vị sếp nhỏ, ừm một tiếng, đưa quả táo trên tay cho Ôn Phi: “Em ăn đi.”

 

Ôn Phi nhếch miệng: “Cảm ơn anh~”

 

Rộp, Ôn Phi cắn một miếng, lúc này Khúc Dĩ Phồn mới thấy cô nhóc này còn chưa mọc hết răng, chỗ bên cạnh răng cửa thiếu một cái, có lẽ là rụng mất rồi, còn đang mọc răng mới, chẳng trách lúc ăn kẹo chảy cả nước miếng.

 

Sáu người ngồi một bàn, Khúc Dĩ Phồn không kén ăn, Ôn Phi thì không ăn mộc nhĩ. Cô bé thấy đống đồ đen thùi lùi trước mặt thì hơi sợ, sợ là ăn vào sẽ trúng độc, thấy Khúc Dĩ Phồn ăn rồi mới cố gắng hết sức nếm thử một miếng.

 

Giòn giòn, mùi vị cũng không tệ, ăn thêm một miếng.

 

Cứ thế, ngày đầu tiên Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn quen biết nhau thì trở thành bạn bè tốt, hôm đó là chủ nhật. Ngày hôm sau Khúc Dĩ Phồn đeo cặp sách đi học từ sớm, Ôn Phi dậy sớm ra vườn hái hoa nghịch.

 

Khúc Dĩ Phồn thấy Ôn Phi thì hỏi Lục Tiểu Vân đứng sau Ôn Phi: “Cô Ôn ơi, sao Ôn Phi không đi học ạ?”

 

“Năm nay Ôn Phi mới năm tuổi, vẫn còn nhỏ, sang năm mới lên tiểu học. Đến lúc đó, cô cho Ôn Phi tới trường cháu học được không?”

 

Khúc Dĩ Phồn hiểu rõ, gật đầu: “Vâng, đến lúc đó cháu sẽ đưa đón em ấy.”

 

Lục Tiểu Vân nhìn hai bé con đã xây dựng được tình hữu nghị vững chắc, thắm thiết nhanh như thế thì trong lòng không cần nói cũng biết vui cỡ nào. Bà lại nhét vào tay Khúc Dĩ Phồn một quả táo, Khúc Dĩ Phồn tự mình bước trên con đường đến trường.

 

Năm đó, Ôn Phi năm tuổi, Khúc Dĩ Phồn bảy tuổi. Ôn Phi không đi học, Khúc Dĩ Phồn đang học lớp Hai tiểu học.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.