Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 4




 

Chương 3: Chị Dĩ Phồn

 

Vào một buổi chiều hơn mười năm trước, Dương Uyển đang ngồi bóc vỏ đậu nành non trước cửa nhà mình, bỗng nghe thấy tiếng xe chạy bên ngoài truyền đến. Một người đàn ông bước xuống chiếc xe con, anh tuấn cao lớn, sau đó người đàn ông đỡ vợ mình xuống xe, rồi bế một người nữa trong xe ra.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dương Uyển thấy người chị em tốt đã lâu không gặp của mình thì ném đậu nành non qua một bên: “Tiểu Vân về rồi đó à, về quê có mang gì lên không đó?”

 

Lục Tiểu Vân và Dương Uyển là hai chị em gái ở hai thôn sát nhau. Người đẹp thì thường đi với nhau, khi còn bé hai người học cùng một trường. Dương Uyển gả cho một nhà tốt trước, trong nhà làm chính trị, ông cụ nhà trai vẫn còn chút danh tiếng, trước đây từng làm việc dưới quyền vị tướng quân nào đó, lại còn rất là ra gì, đích xác là người nghỉ hưu có quân công.

 

Sau đó Dương Uyển và chồng cũng chẳng chịu thua kém, càng ngày càng tốt, sau khi kết hôn thì trực tiếp được nâng lên tỉnh công tác, đã rất nhiều năm rồi Lục Tiểu Vân không gặp Dương Uyển.

 

Sau đó nữa, Lục Tiểu Vân cũng gả cho người ta, dễ thấy là vận may không tốt bằng Dương Uyển. Lúc ấy, Ôn Lâm mới trở về từ vùng khác, trong tay có chút tiền thì làm sính lễ cho Lục Tiểu Vân hết luôn, còn tìm thêm bà mối mới rước Lục Tiểu Vân về nhà được. Hai người yêu nhau rất lâu, lại ra ngoài dốc sức làm ăn mãi mới có ngày hôm nay. Ba năm trước cả hai mới đến thành phố này mua một căn nhà hai tầng theo kiểu phương Tây, mua thêm miếng đất ở vùng ngoại thành, cứ định cư ổn định luôn như thế.

 

Quả thực là Trái Đất hình tròn. Ngày hôm sau, khi Lục Tiểu Vân phơi chăn ở sân thì tình cờ gặp Dương Uyển đang tỉa cây ăn quả ở nhà mình. Hai người gặp nhau bật thốt cả lên, Khúc Hoài Chính và Ôn Lâm trừ trong nhà đi ra tưởng vợ mình làm sao, sau đó thấy hai người phụ nữ đang dính chặt với nhau nói chuyện ngày thường của gia đình.

 

Sau đó Lục Tiểu Vân biết Dương Uyển sinh cho Khúc Hoài Chính một cậu nhóc, mà bà cũng sinh cho Ôn Lâm một cô nhóc, lại tuân theo kế hoạch hóa gia đình, không thể đẻ thêm đứa nữa. Lục Tiểu Vân bảo Ôn Lâm nhét thêm ít tiền thử xem, Ôn Lâm cũng chẳng để ý. Ông không phải người trọng nam khinh nữ, thế là hai người cứ tới luôn, mang thai là sinh, không thì thôi.

 

Lục Tiểu Vân nói, hai năm trước bà cứ chạy đông chạy tây, con gái cứ để ở quê cho ông bà nội nuôi.

 

Sau đó qua ba năm, Lục Tiểu Vân mới về quê, Ôn Lâm vẫy tay với xe con, dỗ mấy lần mới ôm một bé gái mặc váy công chúa trong xe ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hai mắt Dương Uyển sáng bừng lên: “Ôi, đây là Ôn Phi hả? Ôn Phi đúng không?”

 

Lục Tiểu Vân cười tươi như hoa, gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, công ty tớ và Ôn Lâm đã khá hơn rồi nên đón Tiểu Phi lên. Uyển Uyển, cậu mau xem con gái tớ đáng yêu chưa kìa!”

 

Dương Uyển nhìn Ôn Phi, cô bé năm tuổi có chút da thịt, ở nông thôn mà không hề đen lại còn rất trắng, đôi mắt to đến lạ kỳ, trong miệng ngậm kẹo sữa bò, bi ba bi bô từng chữ một: “Cháu~ chào~ cô~”

 

Mấy tiếng cháu chào cô này cất lên khiến trái tim Dương Uyển tan chảy. Bà ấy kéo tay Lục Tiểu Vân: “Tiểu Vân này, hai chúng kết thông gia từ bé đi?”

 

Ôn Lâm nhìn hai người Lục Tiểu Vân và Dương Uyển có tính cách hấp tấp bên kia, bất đắc dĩ lắc đầu, lại thấy bé trai ngồi xổm ở vườn hoa nhà Dương Uyển không biết đang làm gì bèn vỗ vai Ôn Phi.

 

“Tiểu Phi, vừa nãy con gọi cô Khúc* rồi, còn cậu bé ở vườn hoa đằng trước thì con phải gọi là anh Dĩ Phồn, biết chưa?”

 

“Vâng ạ.” Khóe miệng Ôn Phi nhỏ nước dãi, được Ôn Lâm cẩn thận lau cho, lại đút cho cô bé một viên kẹo Đại Bạch Thố lớn rồi nói: “Con qua chơi với anh Dĩ Phồn đi, ba và mẹ con dọn dẹp nhà, nấu cơm tối xong sẽ gọi con về, được không?”

 

“Vâng~” Ôn Phi gật đầu, từ nhỏ cô bé lớn lên ở nông thôn, có bị đánh cũng quấn lấy đám búp bê đất, chẳng bao giờ sợ người lạ.

 

Vòng qua khu vườn hoa giữa hai nhà, Ôn Phi chạy thẳng từng bước nhỏ tới vườn hoa nhà Dương Uyển. Ở đó có một cậu bé mặc quần yếm, đội mũ lưỡi trai, ngồi yên lặng giữa vườn hoa.

 

Ôn Phi đứng bên cạnh cậu bé, tiến đến gần chỗ cạnh cậu nhìn một cái. Đó là lần đầu tiên cô gặp Khúc Dĩ Phồn, làn da Khúc Dĩ Phồn hơi trắng, mới nhìn qua trông y như một cô bé, còn để tóc hơi dài nữa.

 

Ôn Phi kẹt cứng câu “anh Dĩ Phồn” trong cổ họng, đây là anh sao? Không phải chị hả?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.