Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 111




 

Chương 110: Tâm lý dưỡng thành tiềm ẩn

 

Mối quan hệ giữa Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn sau khi thừa nhận trong một cuộc bộc phát đột nhiên trở nên yên tĩnh, đồng thời được xác định.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cũng chưa ai nói ai là bạn trai ai hay bạn gái ai, vào tết Nguyên Đán, Khúc Dĩ Phồn mua cho Ôn Phi một món quà giấu dưới gối.

 

Hai người ăn cơm tối xong, Khúc Dĩ Phồn ra ngoài làm việc, Ôn Phi ngồi trong phòng khách mở radio ra nghe chương trình của Khúc Dĩ Phồn.

 

Đến phân đoạn cuộc gọi may mắn, Ôn Phi cũng sẽ gọi điện thoại qua xem một chút xem chính mình có được rút trúng không, kết quả không gọi được, giọng của Khúc Dĩ Phồn lúc truyền từ radio ra càng dễ nghe hơn, nó mang theo một chút từ tính, trầm thấp, thật sự giống như một người đàn ông đã trưởng thành chứ không còn là một người con trai nữa.

 

Ôn Phi ôm cái gối dựa vào ghế sô pha, tâm trạng vô cùng thoải mái, tinh thần hăng hái, tràn đầy năng lượng nhớ đến lịch sử hơn mười năm cố gắng đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn, còn có hơn năm năm thầm mến anh, mỗi lần nghĩ đến Khúc Dĩ Phồn đối xử với mình có chỗ khác biệt so với người khác, trái tim cô đập loạn lên giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

 

Đương nhiên, Ôn Phi không cảm thấy cuối cùng mình cũng trở thành bạn gái của Khúc Dĩ Phồn nên không cần cố gắng nữa, nguyên nhân chính là bây giờ cô không còn là đứa trẻ để đi theo nữa thì càng phải khiến bản thân mình trở nên xứng đôi với sự ưu tú của Khúc Dĩ Phồn.

 

Nghe xong tiết mục của Khúc Dĩ Phồn đã là mười một giờ đêm, Ôn Phi ngáp một cái rồi đi ngủ, lúc vừa nằm xuống đã phát hiện ở dưới gối có cái gì không đúng, cô bèn đưa tay sờ xuống, chạm được một cái hộp nhỏ.

 

Ôn Phi nhớ hôm nay là ngày đầu năm bèn thận trọng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ xinh đẹp, nhìn sơ qua cũng biết là giá không rẻ, Ôn Phi đeo đồng hồ lên tay, nhìn chung quanh mấy lần, khóe miệng cô cũng sắp nhếch đến tai hoàn toàn không khép lại được.

 

Quà Khúc Dĩ Phồn tặng cho Ôn Phi từ nhỏ đến lớn cô đều giữ lại, đủ kiểu đủ loại gì đó anh đều bỏ ra tâm tư để tặng, ngoại trừ hai năm thích Vu Tuệ Tuệ kia thì quà của Khúc Dĩ Phồn tặng cô có vẻ khác hơn, trong lòng Ôn Phi thoáng khó chịu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhớ tới Vu Tuệ Tuệ, quả thật Ôn Phi rất cảm thán, có đôi lúc thích một người cũng có thể người đó không thích hợp để đi cùng mình cả đời, hai người có thể đến với nhau nhất định là được định trước phù hợp với đối phương.

 

Lúc nhỏ, khi Ôn Phi chạy đến nhà Khúc Dĩ Phồn chơi, lúc nào Dương Uyển kể chuyện cũ cho cô cũng từng nói qua, thật ra mỗi cặp vợ chồng cũng vì nhau nên mới sinh ra trên cõi đời này, nếu đổi thành người khác có lẽ không thể đi được đến cuối cùng, bọn họ giống như một kẻ lồi một kẻ lõm bù đắp thiếu sót cho nhau.

 

Ôn Phi lén lút nghĩ đến bản thân mình và Khúc Dĩ Phồn ở đáy lòng, Khúc Dĩ Phồn không câu nệ tiểu tiết, cho nên Ôn Phi chăm chú tỉ mỉ, Khúc Dĩ Phồn cũng không dịu dàng, cho nên Ôn Phi co được dãn được, đối với Ôn Phi mà nói, cô có những gì Khúc Dĩ Phồn có, sẽ làm cho cho hai người giống nhau, cô không có những gì Khúc Dĩ Phồn có, thì sẽ nghĩ cách làm cho giống.

 

Đợi đến lúc Khúc Dĩ Phồn về nhà thì Ôn Phi đã ngủ thiếp đi, chỉ để lại cho anh một ngọn đèn soi sáng đường đi, Khúc Dĩ Phồn rửa mặt xong, trước khi đi ngủ thì đi đến phòng Ôn Phi nhìn thử, trên cổ tay cô đeo đồng hồ anh tặng, toàn bộ đầu tóc của cô rối tung nhìn không ra trước sau.

 

Khúc Dĩ Phồn cười ra tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay vén tóc cô để lộ gương mặt ra, Khúc Dĩ Phồn hôn lên trán Ôn Phi một cái rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

 

Ra khỏi cửa phòng của Ôn Phi, Khúc Dĩ Phồn mới chau mày, lầm bầm một mình: “Sao mình lại có cảm giác như đã thành ba nhỉ?”

 

Hồ Khải đã sớm nói qua, Khúc Dĩ Phồn chơi lớn hơn người khác, thứ anh chơi chính là hệ dưỡng thành, từ nhỏ đã lập một hình tượng cao lớn vĩ đại trước mặt Ôn Phi, để cho Ôn Phi sùng bái anh. Sau đó, Ôn Phi vì muốn xứng đôi với Khúc Dĩ Phồn đã cố gắng trưởng thành, sau cùng cũng trưởng thành thành dáng vẻ mà Khúc Dĩ Phồn hài lòng, Khúc Dĩ Phồn liền không khách sáo mà cất Ôn Phi vào trong ngực.

 

Trong thời gian này, Ôn Phi có rất nhiều cơ hội liên lạc với bên ngoài, nhưng Khúc Dĩ Phồn không để xảy ra, mà bí mật diệt trừ rất nhiều tình địch tiềm ẩn, chỉ là hàng loạt suy nghĩ này lại không được bản thân Khúc Dĩ Phồn nhận thức ra.

 

Hồ Khải định nghĩa rằng: “Tâm lý dưỡng thành tiềm ẩn.”

 

Một khi bộc phát thì uy lực mạnh mẽ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.