Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 97: Hóa giải hiểu lầm




Đại bá nhìn thấy nét mặt hoảng loạn của hai người nên cũng không chần chừ mà kể tiếp nói:

- Sau đó sao, sau đó thì thảm rồi, lúc Dương tướng quân đưa ngài ấy về, thì Hạ tướng quân đã một thân trọng thương, máu me thấm đẫm y phục, tay chân không chỗ nào lành lặn… cứ ngỡ là không ổn rồi.

Nghe đến đây tim Ninh Tuyết bỗng chốc đau nhói, xót xa, khóe mắt bắt đầu rưng rưng, Tiểu Hương đứng cạnh cũng sợ hãi mà ôm chằm lấy Ninh Tuyết khẽ nói:

- Cô nương….

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người kia, trưởng quầy liền nói tiếp:

- Ngài ấy đã hôn mê bảy ngày bảy đêm, y sư không ngừng nghĩ mà trông nom ngày đêm nhưng chuyện lạ thay không hiểu sao chuyện này lại được Dương tướng quân thông cáo toàn thành là phải giữ bí mật tuyệt đối không được tiếc lộ ra ngoài?

Ninh Tuyết thắc mắc liền hỏi:

- Không công bố ra ngoài sao?

Trưởng quầy gật đầu nói tiếp:

- Đúng vậy, chuyện tướng quân bị tập kịch toàn thành ai nấy đều đã biết rõ nhưng tướng quân một mực che giấu không để tin tức này lọt ra ngoài.

Đại bá suy ngẫm một lúc rồi nói:

- Có thể Dương tướng quân vì lo sợ Tiêu Quốc sẽ biết rồi lại thừa cơ tấn công chúng ta lần nữa nên mới phải đưa ra quyết sách này.

Trưởng quầy nghe những lời phán đoán của đại bá lòng cũng vài phần đồng tình gật đầu tỏ ý tán thưởng, đại bá thấy vậy liền nói thêm vài lời:

- Không chỉ như vậy, theo ta thấy lý do lớn nhất tướng quân làm vậy có thể là vì sợ hãi phu nhân và tiểu nữ nơi Dương Đô lo lắng cho mình.

Trưởng quầy lần nữa gật gù đồng ý nhưng lòng vẫn thắc mắc hỏi:

- Nhưng đến nay cũng chẳng ai biết lý do tại sao thời điểm đó ngài ấy vẫn khăng khăng nhất quyết hồi kinh nhỉ?

Tiểu Hương là người biết rõ tình cảnh lúc đó của Ninh Tuyết, một ngày một đêm thức trắng chờ đợi tướng quân quay về đón sinh thần cũng mình, quá trình đi từ tràn ngập hy vọng đến thất vọng tràn trề, đối với người lớn một lời hứa có thể chỉ là một điều gì đó rất nhỏ nhặt nhưng với trẻ con mà nói lời hứa chính là một lời ước định, một sự hứa hẹn quan trọng trong việc xây dựng cũng như củng cố niềm tin.

Nhận thấy tinh thần của Ninh Tuyết không ổn định, Tiểu Hương liền chạy đi tìm phu nhân, phu nhân lập tức chạy đến xem Ninh Tuyết, nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Tuyết lòng đầy phấn khởi mà ngồi bật dậy gọi lớn:

- Phụ thân… người về rồi…

Thế nhưng người xuất hiện lại chẳng phải tướng quân, Ninh Tuyết gương mặt đầy thất vọng mà nằm bệt xuống giường, nhìn thấy Ninh Tuyết dáng vẻ thở thẩn không nói năng gì, phu nhân liền bước đến ngồi xuống hỏi:

- Ninh Tuyết con vẫn chưa ngủ sao?

Ninh Tuyết không nói một lời, phu nhân không khỏi bận lòng mà nói:

- Phụ thân con không về ắt hẳn là có công vụ khẩn thiết cần phải giải quyết… Tuyết Nhi à… con hãy cảm thông cho phụ thân…

Càng nghe những lời phu nhân nói Ninh Tuyết càng cảm thấy bực tức liền quay mặt vào bên trong, hướng lưng về phía phu nhân, nhìn thấy được sự giận dữ của Ninh Tuyết, phu nhân càng lo lắng hơn liền khẽ ngồi xuống bên giường đưa ra lay lay bàn tay của Ninh Tuyết rồi nói:

- Tuyết Nhi… ngoan… hãy nghe mẫu thân nói… phụ thân của con… người…

Không đợi phu nhân nói xong, Ninh Tuyết liền lớn tiếng thốt lên:

- Mẫu thân à…

Phu nhân ngồi cạnh cũng hốt hoảng mà khựng người lại, Ninh Tuyết trầm tư một lúc, tự thấy bản thân đang thái quá, không muốn phu nhân bận tâm quá nhiều, Ninh Tuyết tự nhũ phải dằn lòng mình lại, Ninh Tuyết siết chặt bàn tay mình lại, cố gắng hạ giọng nói:

- Mẫu thân, con mệt rồi, con không muốn nghe nữa, con chỉ muốn nghĩ ngơi thôi.

Phu nhân vô cùng bối rối trước tình cảnh này, cũng hiểu rõ bản tính của Ninh Tuyết, phu nhân chán chường thầm nghĩ:

- Con bé đang tức giận bây giờ mình có nói gì cũng vô ích thôi… chi bằng cứ để con bé một mình yên tĩnh, chuyện này để mai rồi hẳn nói tiếp vậy…

Dòng suy nghĩ vừa ngưng, phu nhân nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào tay của Ninh Tuyết vài cái rồi khẽ nói:

- Được, nếu vậy con hãy nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này ngày mai chúng ta lại nói tiếp…

Ninh Tuyết chẳng đáp trả một lời nào, thấy vậy phu nhân chỉ đành ngậm ngùi mà đứng lên rồi nói:

- Vậy… ta về trước đây… ngủ ngon… Tuyết Nhi…

Không thấy Ninh Tuyết trả lời, phu nhân thở dài một tiếng rồi quay lưng rời đi, đi đến trước mặt Tiểu Hương phu nhân khẽ gật đầu nói:

- Phiền ngươi hãy chăm sóc cho con bé…

Tiểu Hương gật đầu đáp:

- Tiểu nhân nhất định sẽ ở bên chăm sóc cho cô nương…

Phu nhân mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của Tiểu Hương vài cái rồi quay lưng bước đi, thấy vậy liền bước đến cạnh giường khẽ gọi:

- Cô nương…

Ninh Tuyết hiểu rằng Tiểu Hương cũng muốn khuyên bảo an ủi mình nhưng giờ đây bản thân thực sự chẳng còn chút tâm trí nào để mà lắng nghe nữa nên liền dứt khoát ngắt lời Tiểu Hương nói:

- Đủ rồi Tiểu Hương… muội hãy ra ngoài trước đi, ta thực sự chỉ muốn được yên tĩnh một mình thôi.

Tiểu Hương vẫn cảm nhận được sâu bên trong giọng nói dõng dạc ấy vẫn vươn một chút nghẹn ngào nức nở, trong lòng không khỏi buồn thương, Tiểu Hương khóe mắt ửng đỏ cúi đầu nói:

- Cô nương à…

Nghe được giọng nói run run của Tiểu Hương, Ninh Tuyết cũng rất đau lòng mà khẽ nói:

- Tiểu Hương, muội yên tâm, ta thực sự không sao đâu, muội quay về nghỉ ngơi sớm đi…

Tiểu Hương vẫn một bước không rời mà vẫn đứng cạnh bên đầu giường, Ninh Tuyết cuối cùng cũng phải đầu hàng trước sự nghị lực của Tiểu Hương, Ninh Tuyết quay sang hai mắt ướt đẫm nước mắt mà nhìn Tiểu Hương, vừa nhìn thấy Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa Tiểu Hương cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.

Tiểu Hương vươn người ôm chằm lấy Ninh Tuyết rồi dịu dàng an ủi:

- Cô nương… người không hề cô đơn… bên cạnh người vẫn con Tiểu Hương và phu nhân cơ mà… lão gia về không kịp nhất định là có lí do… cho nên… cho nên người đừng khóc mà… đừng đau buồn quá mà…

Tiểu Hương không ngừng ra sức vỗ về trái tim đầy thương tổn của Ninh Tuyết, dù rằng bản thân đang rất tức giận nhưng Ninh Tuyết vẫn luôn hướng mắt nhìn ra cửa, chưa đến bước đường cùng Ninh Tuyết không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, Tiểu Hương bên cạnh âm thầm dõi theo Ninh Tuyết nên cũng lặng lẽ hướng mắt nhìn ra cửa cùng chờ đợi.

Trong lúc đang nhìn thì đột nhiên Ninh Tuyết thốt lên một câu:

- Tiểu Hương à… ta muốn…

Không đợi Ninh Tuyết nói hết, Tiểu Hương cũng thừa sức đoán ra được ý định cũng nhìn thấu được tâm nguyện của Ninh Tuyết liền mặt đối mặt với Ninh Tuyết, Tiểu Hương nhoẻn miệng cười gật gật đầu rồi khẽ tựa đầu vào vai, tay kia thì choàng qua eo của Ninh Tuyết, Tiểu Hương nói tiếp:

- Chúng ta sẽ cùng nhau chờ lão gia trở về được không, cô nương?

Hành động ấm áp này khiến trái tim Ninh Tuyết như được xoa dịu, Ninh Tuyết khẽ gật đầu rồi nói:

- Cảm ơn muội Tiểu Hương…

Thế là cả hai quyết định cùng nhau chờ đợi, càng về đêm gió càng lạnh, Tiểu Hương cũng dần thấm mệt nhưng quay sang thì vẫn thấy Ninh Tuyết hai mắt sáng rực tinh thần phấn chấn mà nhìn chằm chằm ra cửa, Tiểu Hương cũng bất lực trước Ninh Tuyết nên chỉ đứng dậy đi tìm một chiếc áo để khoác cho Ninh Tuyết, Ninh Tuyết thấy vậy liền nói:

- Muội mệt thì ngủ trước đi.

Tiểu Hương lắc đầu bảo:

- Muội không buồn ngủ.

Dù miệng nói vậy Tiểu Hương dường như đã thấm mệt hai mắt bắt đầu lờ đờ, tinh thần uể oải nhưng vì không muốn để Ninh Tuyết một mình nên đành phải cứng miệng nói vậy, cả hai cú thế nhìn mãi nhìn mãi vẫn không chờ được người đang chờ, trong lúc ấy Tiểu Hương quá mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.

Sau một đêm thức trắng thì Ninh Tuyết một thân tàn tạ mà nằm liệt trên giường, Tiểu Hương thức dậy mở mắt thì bất ngờ khi nhìn thấy Ninh Tuyết vẫn không hề chợp mắt, Tiểu Hương liền hỏi:

- Cô nương… không lẽ suốt đêm qua người thực sự không ngủ sao?

Ninh Tuyết nhìn ra cửa rồi khẽ hỏi:

- Trời đã sáng rồi… nhưng… phụ thân vẫn chưa về.

Cảm giác chờ đợi một người trong vô vọng, khoảng cách giữa tràn ngập hy vọng đến tuyệt vọng chỉ vỏn vẹn bằng một lời hứa chẳng thể thực hiện được, Tiểu Hương bên cạnh cũng đầu hàng trước sự cố chấp của Ninh Tuyết, Ninh Tuyết gương mặt lạnh tanh vô thần mà im bặt, niềm tin đã chết dần chết mòn, chẳng còn hy vọng cũng đặt chẳng dám đặt niềm tin vào thứ gì cả, khoảng lặng này khiến Tiểu Hương lo lắng vô cùng cứ hướng mắt dõi theo Ninh Tuyết, một lúc sau Ninh Tuyết nhìn lên trần nhà mà bất giác thốt lên:

- Không trông chờ sẽ không có hy vọng… không hy vọng thì đương nhiên sẽ không thất vọng…

Một lời nói tưởng chừng vô nghĩa nhưng thực chất lại mang theo bao nhiêu sự tuyệt vọng ở bên trong, ánh mắt ngày ấy của Ninh Tuyết vẫn in hằng trong tâm trí của Tiểu Hương, giờ đây khi đứng cạnh nghe được những lời thanh minh này dành cho tướng quân, Tiểu Hương là người mừng rỡ hơn ai hết, khúc mắc trong lòng của Ninh Tuyết cuối cùng cũng đã được hóa giải, Tiểu Hương trong lòng vô cùng vui sướng liền đưa tay kéo tay áo Ninh Tuyết khẽ nói:

- Cô nương à… hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi… sự thật cuối cùng cũng đã sáng tỏ rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.