Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn




Sau đó Dương tướng quân hộ tống Hạ tướng quân hồi phủ, vừa nhìn thấy Hạ tướng quân được Dương tướng quân dìu về, bước đi khó khăn, Ninh Tuyết liền nhanh chóng chạy ra đỡ phụ Dương tướng quân, cả hai dìu Hạ tướng quân về phòng rồi cho thái y trong phủ và Hạ phu nhân chăm sóc, Ninh Tuyết và Dương tướng quân đứng sang một bên, Ninh Tuyết sốt sắng liền hỏi:

- Dương bá bá chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ?

Dương tướng quân lập tức thay đổi sắc mặt bực dọc nói:

- Là Hứa Minh Trạch và Lai Nghị Anh, bọn khốn đó muốn lấy lí do Hạ huynh tự ý điều binh về Dương Đô để mưu hại huynh ấy nhưng không thành, bọn chúng không đạt được mục đích nên tìm cách trừng phạt huynh ấy, khiến huynh ấy thành ra như thế này.

Ninh Tuyết thở dài trách móc nói:

- Bọn chúng đúng là lũ ác nhân cơ mà.

Nghe thấy những lời mắng chửi của Ninh Tuyết, tướng quân dù thân mang trọng thương nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng nói:

- Đứa trẻ này… học hư rồi, đúng là phải phạt thôi.

Ninh Tuyết bị khiến trách nhưng vẫn không tỏ ý chán ghét mà trong lòng vẫn luôn lo lắng bước đến quan tâm hỏi han:

- Phụ thân… người sao rồi… đau lắm không?

Nhìn thấy tướng quân bị đánh ra nông nổi này, Ninh Tuyết đau lòng mà rơm rớm nước mắt, thấy dáng vẻ như muốn vỡ òa của Ninh Tuyết, tướng quân liền lập tức trấn an nói:

- Ta không sao… chỉ là vết thương cỏn con thôi… nghĩ ngơi vài hôm là sẽ không sao mà… nha đầu ngốc này… con lớn rồi đừng hỡ tí là khóc như vậy chứ, Dương bá bá nhìn thấy cũng sẽ cười con đấy.

Bị nói như vậy Ninh Tuyết liền chống chế nói:

- Con không có khóc... không khóc.

Hạ tướng quân mỉm cười đưa tay vuốt vuốt tóc Ninh Tuyết rồi nói:

- Được rồi… con không khóc… không khóc… Tuyết Nhi của phụ thân là ngoan nhất… là đứa trẻ giỏi nhất.

Ninh Tuyết chau mày khó chịu nói:

- Con lớn rồi… con không còn là trẻ con nữa.

Dương tướng quân đứng cạnh bật cười nói:

- Đúng vậy, Ninh Tuyết đã trưởng thành rồi, không còn là trẻ con thích khóc nữa rồi.

Nhìn bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ của Ninh Tuyết, tướng quân thầm nghĩ:

- Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn của phụ thân… vẫn cứ thích khóc như vậy… đừng nói là bây giờ... sau này cho dù con có lớn đến mấy thì vẫn mãi là đứa con ngoan của phụ thân.

Ninh Tuyết nhìn sang Dương tướng quân tức giận nói:

- Quân vương trọng dụng gian thần, gian sơn ắt loạn, xã tắc ắt nguy.

Dương tướng quân lắc đầu thở dài cái rồi đặc biệt căn dặn nói:

- Tên Hứa Minh Trạch này đa mưu lắm kế, không dễ đối phó, sau này mọi việc nhất định phải cẩn trọng nếu không sẽ rước hoạ vào thân.

Hạ tướng quân nhìn Dương tướng quân rồi nói:

- Hôm nay cũng mệt cả ngày rồi… huynh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.

Ninh Tuyết gật đầu nói:

- Đúng vậy… Dương bá bá chắc cũng mệt rồi… ở đây có con lo cho phụ thân rồi… Dương bá bá người cũng hồi phủ nghỉ ngơi đi.

Dương tướng quân nghe vậy liền gật đầu nói:

- Như vậy cũng được… bôn ba cả ngày… nhưng nào ngờ người tính lại không bằng trời tính... thật không cam lòng mà.

Hạ tướng quân mỉm cười nói:

- Được rồi… huynh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa... chuyện này đến đây thôi vậy.

Dương tướng quân gật đầu nói:

- Nếu vậy… ta về trước đây… huynh hãy an tâm mà tịnh dưỡng đi.

Hạ tướng quân nhoẻn miệng cười nói:

- Ta biết rồi.

Nói xong Hạ tướng quân nhìn sang Ninh Tuyết rồi nói:

- Tuyết Nhi mau tiễn Dương bá bá ra về đi.

Ninh Tuyết nghe vậy liền gật đầu tiễn Dương tướng quân ra về, trước khi ra về tướng quân nói với Ninh Tuyết:

- Ninh Tuyết thay ta chăm sóc tốt cho phu thân con, ta còn có việc phải đi trước.

Nói xong tướng quân quay lưng ra về, Ninh Tuyết cũng vào lại nhà, rồi đến phòng của Hạ tướng quân, vừa bước đến nhìn thấy thái y bước ra Ninh Tuyết liền hỏi:

- Phụ thân sao rồi?

Thái ý liền bẩm báo:

- Tiểu thư yên tâm, vết thương của tướng quân chỉ là vết thương ngoài da, ta đã đắp thuốc cho tướng quân rồi trong năm ngày vết thương ắt lành.

Ninh Tuyết thở phào nhẹ nhõm nói:

- Làm phiền người rồi.

Thái y nghe xong liền cúi đầu chào rồi bước đi, Ninh Tuyết bước vào phòng nhìn thấy phụ thân đang nằm sấp người lại nghĩ ngơi, mẫu thân ngồi cạnh nước mắt lưng tròng, Ninh Tuyết vừa xót xa vừa oán giận trong lòng, nhưng lại bất lực chẳng làm gì được chỉ có thể bước đến hai tay đặt lên vai xoa xoa nhẹ an ủi mẫu thân, không lâu sau đó, Tiểu Hương chạy vào bẩm báo nói:

- Phu nhân, cô nương, An Thành quân cầu kiến.

Phu nhân ngạc nhiên nhìn sang Ninh Tuyết không hiểu chuyện gì, Ninh Tuyết thấy vậy liền nói:

- Mời huynh ấy vào.

Tiểu Hương gật đầu rồi chạy vội ra ngoài, An Thành xông thẳng vào phòng, nhìn thấy Ninh Tuyết và phu nhân liền chạy đến ngồi trước mặt nắm lấy hai tay phu nhân hỏi:

- Bá mẫu, Hạ bá bá sao rồi?

Phu nhân đưa tay lau nước mắt nói:

- An Thành con đến rồi, bá bá con…

Phu nhân nghẹn ngào, vừa nói nước mắt vừa rơi, Ninh Tuyết liền nói:

- Như huynh thấy đấy, tất cả mọi chuyện đều do Hứa Minh Trạch gây ra.

An Thành nghe vậy liền xoa xoa tay an ủi phu nhân nói:

- Hạ bá bá tận lòng vì xã tắc vì bá tánh nhất định được trời cao phù hộ, thần phật che chở, kẻ gian tuyệt không thể hãm hại.

Phu nhân gật đầu rồi nói:

- An Thành để Ninh Tuyết tiếp đãi con nha, ta muốn ở lại chăm sóc cho tướng quân.

An Thành nghe vậy liền nói:

- Dạ vâng, bá mẫu cũng giữ gìn sức khoẻ như vậy mới có sức chăm sóc cho Hạ bá bá.

Nói xong An Thành cùng Ninh Tuyết ra ngoài, Ninh Tuyết suy tới nghĩ lui liền nói:

- Nhất định phải làm gì đó, chúng ta không thể cứ thế làm cam chịu được.

Tiểu Hương bên cạnh nghe vậy liền khuyên ngăn:

- Cô nương… người hãy bình tĩnh trước đã… chớ manh động…

An Thành nghe xong liền nghiêm nghị nói:

- Ninh Tuyết muội nghe đây, giờ đây tình hình đang căng thẳng, muội tuyệt đối không được có bất kì hành động nào nông nổi kẻo kẻ xấu nắm được sơ hở đến lúc đấy không chỉ mình muội e rằng cả Hạ phủ cũng sẽ gặp nguy.

Ninh Tuyết nghe vậy liền cúi mặt thở dài nói:

- Nhưng chúng ta cũng không thể cứ như thế không làm gì.

An Thành quay mặt nhìn ra khuôn viên rồi nói:

- Chúng trong tối chúng ta ngoài sáng, không thể tuỳ ý manh động.

Ninh Tuyết nhìn An Thành suy nghĩ hồi lâu, mãi cũng không ra cách hay nào, An Thành lại nói:

- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đợi Hạ bá bá bình phục rồi mới có thể bàn bạc đối sách.

Ninh Tuyết gật đầu không nói gì, An Thành thấy vậy liền đưa tay xoa đầu Ninh Tuyết rồi hỏi:

- Muội đừng lo lắng nữa, những chuyện này cứ để Hạ bá bá, phụ thân và ta lo là được rồi.

Nói xong An Thành lại chợt nhớ ra điều gì đó rồi lại hỏi:

- Những quyền binh thư lần trước muội đã đọc xong chưa?

Ninh Tuyết khó chịu gật đầu nói:

- Đọc xong lâu rồi, bộ pháp lần trước huynh chỉ muội, muội đã rèn luyện thuần thục rồi, còn một nửa huỵnh chỉ nốt muội đi.

An Thành mỉm cười gật đầu nói:

- Được vậy muội tập lại cho ta xem, thời gian qua muội đã tập luyện ra sao?

Ninh Tuyết quay đầu căn dặn Tiểu Hương:

- Tiểu Hương muội ở lại trông chừng phụ thân, có gì lập tức gọi ta.

Tiểu Hương gật đầu nghe theo lời Ninh Tuyết, nói xong cả hai bước ra bãi đất trống ở khuôn viên rồi Ninh Tuyết thực hiện lại bộ võ thuật cho An Thành xem, An Thành mỉm cười gật gật đầu vừa ý với thành quả của Ninh Tuyết thế là lại truyền thụ tiếp một nửa bộ pháp còn lại cho Ninh Tuyết.

Cả hai say sưa luyện tập đến lúc mặt trời xuống núi mà vẫn chưa chịu dừng, phu nhân bước ra nhìn thấy cả hai đang vẫn đang luyện liền nói:

- An Thành hôm nay luyện đến đây thôi, con cũng mệt rồi, tí nữa ở lại phủ ăn tối cùng ta và Ninh Tuyết nha, ta lập tức cho người chuẩn bị những món con thích ăn.

An Thành nhìn Ninh Tuyết rồi mỉm cười nói:

- Dạ được.

Hạ phụ nhân mỉm cười lập tức kêu người chuẩn bị cơm nước, thế là An Thành ở lại dùng bữa tối cùng phu nhân và Ninh Tuyết, tiếng cười đùa của An Thành và Ninh Tuyết khiến cho bầu không khí nhộn nhịp vui vẻ hẳn lên, phu nhân cũng hoà chung niềm vui ấy quên đi buồn phiền cứ thế thời gian trôi qua nhanh chóng, dùng xong bữa An Thành xin phép ra về, phu nhân cũng về phòng chăm nom tướng quân.

Ninh Tuyết một mình về phòng, đóng chặt cánh cửa lại, gương mặt vui vẻ ấy cũng dần biến mất chỉ còn lại nỗi buồn và sự cô đơn bầu bạn cũng mình, gia đình bị kẻ gian hãm hại nhưng không thể làm gì được, nỗi bất lực khi một mình chống đỡ tất cả, Ninh Tuyết chậm rãi bước đến cửa sổ trầm tư nhìn ra bầu trời đầy sao, ngắm nhìn vẻ đẹp mỹ miều của ánh trăng.

Đứng nơi đây nhưng lòng lại nhớ về nơi phương xa ấy, nỗi nhớ bao trùm mọi ngóc ngách nơi con tim cô quạnh, nhớ đến những hình bóng ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy bất tri bất giác nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má ủng hồng, trên môi hiện rõ nụ cười chua xót, không thể làm gì hơn chỉ có thể khẽ đưa tay tự mình lau đi những giọt lệ ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.