Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn




Ninh Tuyết nhếch môi vừa đi vừa quay đầu lại lườm liếc cái vẻ bất cần nhưng lại không kém phần đáng yêu của An Thành rồi mỉm cười nói:

- Lại đại gia cơ đấy.

An Thành bị trêu chọc liền quay mặt sang một bên không thèm đáp, Ninh Tuyết len lén nhìn trộm An Thành, vẫn là gương mặt giận dỗi ấy, Ninh Tuyết lại bày trò nói:

- Đại gia hãy yên tâm mà đi theo tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đi trước bảo vệ người, tin tưởng và đi theo tiểu nhân là không sai đâu thưa đại gia.

Nhìn thấy Ninh Tuyết khúc khích cười, An Thành cũng mỉm cười theo, Ninh Tuyết quay qua nhìn thấy vậy liền nói:

- Chịu cười tất là không giận nữa rồi nhá.

An Thành đẩy tay Ninh Tuyết ra nói lẫy:

- Ta là nam nhi đại trượng phu cần gì muội bảo vệ.

Ninh Tuyết nghe vậy chỉ mỉm cười rồi đưa tay kéo An Thành chạy đi tìm Chấn Long, An Thành khó chịu ra mặt, trên suốt đường đi cứ luôn miệng hỏi:

- Vẫn chưa đến sao?

Nhìn thấy An Thành gắt gỏng, Ninh Tuyết lòng thầm nghĩ:

- Hai người này sao ấy, cứ như kẻ thù muôn kiếp của nhau vậy?

Một lúc sau An Thành bắt đầu mất kiên nhẫn liền cáu kỉnh không muốn đi tiếp nữa nên nói:

- Không đi nữa.

Ninh Tuyết khựng người lại hỏi:

- Sao vậy, chúng ta sắp đến nơi rồi, Chấn Long ở ngay phía trước đây thôi

Nghe thấy Ninh Tuyết luôn miệng gọi “ Chấn Long, Chấn Long “ một cách đầy thân mật, lòng đố kị càng lúc càng dâng cao, An Thành lập tức trở mặt quơ tay hất văng bàn tay của Ninh Tuyết ra rồi nói:

- Một câu cũng Chấn Long… hai câu cũng Chấn Long… những lời trước ta nói muội chẳng nghe lọt câu nào sao?

Ninh Tuyết thở dài nhìn thẳng vào mắt An Thành rồi nói:

- An Thành à, chính vì muội hiểu rõ huynh làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho muội nên từng câu từng chữ huynh nói, muội luôn ghi nhớ trong lòng này nhưng…

Nghe được những lời bộc bạch của Ninh Tuyết, An Thành có chút hối hận vì thái độ không tốt của mình, An Thành đưa tay nắm lấy cánh tay của Ninh Tuyết rồi nói:

- Ninh Tuyết… ta…

Ninh Tuyết vốn chẳng hề oán giận An Thành nên vẫn nhẹ giọng nói tiếp:

- Nhưng An Thành à, chuyện tình cảm vốn không thể dùng lý trí để phán đoán được, mà chỉ có thể dựa vào đây.

Vừa nói Ninh Tuyết vừa đặt bàn tay lên lòng ngực trái rồi tiếp tục nói:

- Chỉ có nơi này mới có thể quyết định được rằng Chấn Long có xứng đáng hay không?

Từng lời nói của Ninh Tuyết khiến An Thành như chết lặng, cứ như trăm ngàn con dao vô hình cứ thế mà từng nhát từng nhát đâm thẳng vào trái tim, đau đớn quặn thắt nơi lòng ngực, từng giọt từng giọt máu không ngừng rỉ ra, dù không cam tâm nhìn người con gái mình yêu đem lòng thương người khác nhưng vẫn không nỡ làm tổn hại cô ấy, An Thành chỉ đành cố nén cơn đau một mình cam chịu thầm nghĩ:

- Chúng ta ở cạnh nhau từ bé, lớn lên bên nhau, ta vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta… chúng ta mới là…

An Thành chưa xót bất lực mà nhìn Ninh Tuyết rồi thở dài một tiếng nghĩ:

- Nhưng từ khi nào mà tên khốn đó lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng muội đến như vậy?

Ninh Tuyết nhìn nét mặt đau buồn của An Thành, lòng có chút buồn rầu khẽ gọi:

- An Thành… muội…

An Thành vẫn không một lời trách mắng mà chỉ tự dằn vặt bản thân bởi trăm ngàn câu hỏi không lời giải đáp trong tiềm thức, An Thành ngước mặt lên trời cao lòng cảm thán nghĩ:

- Dựa vào đâu mà hắn lại có thể dễ dàng có được một vị trí mà ta đã phải dành rất nhiều thời gian tâm sức mới có thể có được, dựa vào đâu chứ?

Có thể vì đã ở cạnh nhau từ bé nên Ninh Tuyết vốn không hề nhận ra tình cảm của An Thành mà chỉ đơn thuần nghĩ đấy là tình cảm của một huynh trưởng đối với một tiểu muội, chính vì thế mà Ninh Tuyết vẫn không từ bỏ vẫn rất cố gắng thuyết phục một huynh trưởng này có thể chấp nhận ý trung nhân của mình, Ninh Tuyết vẫn rất kiên trì khẽ nói:

- An Thành à… Chấn Long thực sự rất quan trọng đối với muội, cũng như huynh vậy, đều là những sự tồn tại mà không ai có thể thay thế được.

An Thành lúc này lòng muốn nói rõ tất cả cho Ninh Tuyết biết nhưng chẳng hiểu sao lại không đủ can đảm mở lời, chỉ có thể lắp bắp nói:

- Ninh Tuyết thực ra ta… ta…

Ninh Tuyết vẫn rất tập trung lắng nghe An Thành nói nhưng lời nói chỉ có thể ngừng lại ở đầu môi, nhìn thấy nét mặt mong đợi đầy hiếu kì của Ninh Tuyết, An Thành chẳng thể làm gì hơn mà chỉ lắc đầu nói:

- Thôi bỏ đi, bây giờ có nói gì muội cũng sẽ chẳng lắng nghe ta.

Dứt lời An Thành cứ thế dứt khoác lướt ngang Ninh Tuyết rồi đi thẳng về phía trước, nhìn thấy An Thành buồn bã Ninh Tuyết cũng chẳng thể vui được, mà chỉ thầm nghĩ:

- An Thành huynh cứ chờ xem, muội nhất định sẽ cho huynh thấy rõ, Chấn Long thực sự là người như thế nào?

Nói xong Ninh Tuyết chạy vội theo sau An Thành, cứ thế cả hai nhanh chóng đi đến quán nước khi nảy, Ninh Tuyết thoạt nhìn quanh đã không thấy Chấn Long, Ninh Tuyết hỏi chủ quán thì chỉ biết là Chấn Long đã rời đi lâu rồi, An Thành thấy vậy liền hỏi:

- Chẳng phải muội nói hắn đang chờ muội ở đây sao, rồi người đâu rồi?

Ninh Tuyết lo lắng Chấn Long gặp chuyện lòng thầm nghĩ:

- Tại sao huynh ấy lại không chờ mình về, chẳng lẽ có chuyện gì sao, một mình huynh ấy có thể đi đâu được chứ?

Ninh Tuyết cuống cuồng lo lắng liền ngay lập tức chạy về phủ, nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Ninh Tuyết, An Thành không an tâm nên lập tức chạy theo sau, về đến phủ Ninh Tuyết chưa kịp mở lời thì Hạ tướng quân đã nói:

- Khi nảy Chấn Long có về đây nhờ ta đưa bức thư này cho con.

Ninh Tuyết hoang mang nhìn bức thư rồi ngẩng đầu nhìn tướng quân nói:

- Còn huynh ấy, người đâu... phụ thân?

Tướng quân nghe hỏi liền thẳng thừng đáp:

- Vừa đưa ta bức thư xong cứ thế chẳng nói chẳng rằng mà cáo biệt rồi rời đi, ta đã cố giữ cậu ấy lại nhưng không được, cậu ấy nhất quyết rời đi, ta cũng hết cách.

An Thành nghe vậy liền đùng đùng nổi giận nói:

- Ta đã nói tên này không đáng tin rồi.

Ninh Tuyết lo lắng hướng mắt nhìn bức thư trên tay Hạ tướng quân, trong có dự cảm chẳng lành, khoé mắt bắt đầu đỏ hoe, không ngừng trách vấn Hạ tướng quân:

- Rời đi sao, tại sao huynh ấy lại rời đi, huynh ấy có thể đi đâu được chứ, tại sao... tại sao người không ngăn cản huynh ấy... sao không giữ huynh ấy lại... tại sao...?

Hạ phu nhân tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình như vậy lòng không khỏi thương xót nói:

- Ninh Tuyết... con không được ăn nói với phụ thân như vậy.

Vừa dứt lời Ninh Tuyết thẩn thờ người luôn miệng nói:

- Không được muội phải ra ngoài tìm huynh ấy, huynh ấy không thể nào không cần muội nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Ninh Tuyết, An Thành tức giận nói:

- Ninh Tuyết đến bây giờ muội vẫn chưa nhìn ra được bộ mặt thật của hắn sao?

Mặc kệ mọi người nói gì Ninh Tuyết vẫn ôm ý định chạy ra ngoài tìm Chấn Long thế nhưng An Thành liền kéo tay lại khuyên ngăn:

- Ninh Tuyết muội bình tĩnh lại đi.

Ninh Tuyết hất văng cánh tay của An Thành ra gào thét trong điên loạn, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, Ninh Tuyết cứng đầu không chấp nhận sự thực nói:

- Tại sao… tại sao… huynh ấy lại không cần muội cơ chứ?

Nhìn thấy Ninh Tuyết tinh thần càng lúc càng không ổn định, An Thành đau lòng mà vươn người càng siết chặt cơ thể Ninh Tuyết hơn, cứ thế ôm chặt Ninh Tuyết vào lòng rồi dịu dàng an ủi nói:

- Ninh Tuyết, muội hãy bình tĩnh lại đi, ta xin muội, xin muội đừng như vậy nữa, đừng vì một kẻ không xứng đáng mà đau thương như vậy.

Hạ phu nhân đau đớn tột cùng đưa tay xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi nói:

- Tuyết Nhi của mẫu thân, nếu con muốn khóc cứ khóc đi đừng cố gượng một mình.

Ninh Tuyết đưa tay kéo tay của An Thành ra rồi cầm lấy bức thư không nói không rằng bước về phòng, An Thành thấy vậy liền chạy theo thì bị Hạ tướng quân nắm cánh tay lại, tướng quân nhìn An Thành lắc lắc đầu nói:

- Hãy để con bé được yên tĩnh một mình.

An Thành nghe vậy liền khựng lại không đuổi theo nữa mà nhìn tướng quân nói:

- Nhưng…

Không đợi An Thành nói xong, tướng quân liền hướng mắt nhìn Ninh Tuyết với vẻ mặt đầy tự tin chắc chắn nói:

- Chúng ta hãy cho con bé ít thời gian, con bé nhất định sẽ ổn thôi.

Nghe vậy An Thành cũng trầm mặc không nói gì thêm mà chỉ nhìn theo bóng lưng đang khuất của Ninh Tuyết, Ninh Tuyết về đến phòng, hai chân không còn sức ngồi bệt xuống ghế, cầm bức thư trên tay, hai má đỏ ửng, khóe mắt rưng rưng, Ninh Tuyết chầm chậm mở thư ra xem:

- Gửi Ninh Tuyết, đến lúc muội đọc được bức thư này e rằng là ta đã không còn ở cạnh bên muội nữa rồi, không từ mà biệt không mong muội tha thứ, là ta phụ lòng muội, chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận, mong muội hãy oán hận Chấn Long chớ có trách móc bản thân, hứa với ta mai này có tương ngộ, quyết đừng được quay đầu lại, Triệu Chấn Long.

Cầm bức thư trên tay Ninh Tuyết như chết lặng, trái tim từng mảnh từng mảnh vỡ vụn, nước mắt tuông trào, Ninh Tuyết gục đầu xuống bàn khóc nức nở, Hạ phu nhân đứng bên ngoài nghe mà lòng đau xót lặng lẽ thầm nghĩ:

- Ninh Tuyết ta và phụ thân con làm vậy là vì muốn tốt cho con.

Hạ phu nhân cũng quay người rời đi, hai ba ngày trôi qua, rồi lại năm bảy ngày, cứ thế không rời khỏi phòng nửa bước, tự giam mình trong phòng, ăn uống đều được hạ nhân đem đến tận phòng, An Thành nhiều lần ghé phủ nhưng vẫn không gặp được Ninh Tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.