Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 74: Định mệnh




Ninh Tuyết nghe vậy càng hiếu kì hỏi:

- Xin chút duyên phận sao? Phu nhân có thể nói cho ta biết mình xin bằng cách nào không?

Vị phu nhân ấy mỉm cười chỉ tay về phía những tiểu lang quân và tiểu nương tử rồi nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần tiểu tiểu nương tử thành tâm nghĩ về mối nhân duyên mình mong muốn, sau đó chọn lấy một phong bì đỏ mà mình muốn rồi kéo sợi dây xuống, trong phong bì sẽ có lộc, tiểu nương tử nhất định phải đeo phong bì đỏ bên người thì nhất định ý trung nhân của người sẽ xuất hiện sớm thôi.

Ninh Tuyết tròn mắt nhìn vị phu nhân ấy rồi nói:

- Thiêng đến vậy sao?

Ngay lập tức một tiểu nương tử đang đứng cạnh một tiểu lang quân liền nói:

- Đúng vậy, lần trước ta cũng mẫu thân lên đây xin cây nhân duyên một mối hôn sự… và rồi…

Vừa kể tiểu nương tử này cúi mặt thẹn thùng mà nhìn tiểu lang quân bên cạnh, bộ dạng này khiến cho Ninh Tuyết càng thêm tò mò mà hỏi:

- Và rồi như thế nào?

Tiểu nương tử che miệng cười khúc khích, ánh mắt vừa nhìn ý trung nhân bên cạnh vừa nói:

- Sau khi về không lâu sau ta đã gặp được huynh ấy và rồi tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, chính vì thế hôm nay ta cố ý dẫn muội muội đến để cầu xin cây nhân duyên.

Mặt dù bản thân Ninh Tuyết không tin vào những chuyện mê tín như vậy nhưng vẫn không kiềm được sự tò mò của bản thân, nên cũng quyết thử một lần, Ninh Tuyết bước đến trước cây nhân duyên nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ”.

- Cuộc hôn nhân ta mong muốn sao, ta cũng chẳng biết mình cần một lang quân như thế nào, thôi kệ cứ nghĩ đại vậy.

Nghĩ xong Ninh Tuyết nhìn giữa trăm cái phong lì xì đỏ đang đung đưa trước gió, Ninh Tuyết với tay chọn đại một cái rồi từ từ rút sợi dây xuống, đang rút được một chút thì kéo không được nữa, tất cả mọi người đều bất ngờ mà hướng mắt nhìn, Ninh Tuyết lòng thầm nghĩ:

- Không phải chứ, đây là ý gì đây, chẳng lẽ muốn nói ta sẽ ở giá suốt đời sao?

Ninh Tuyết bối rối trước những ánh mắt của mọi người xung quanh, liền bước đến ra sức kéo sợi dây xuống, kéo mãi không được hoá ra sợi dây bị mắc kẹt, nó đã bị thắt rút với một sợi dây khác, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, thì ra chủ nhân sợi dây ấy cũng đang ra sức kéo co với Ninh Tuyết từ nảy đến giờ. Lần theo sợi dây ấy hướng mắt nhìn xuống Ninh Tuyết bất ngờ tròn mắt nhìn thấy một người, đó là Triệu tiểu lang quân, nhìn thấy Ninh Tuyết Triệu tiểu lang quân nở nụ cười rồi nói:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi Hạ tiểu nương tử.

Tất cả mọi người xung quanh ai cũng bất ngờ tròn mắt bàn tán nói:

- Họ quen biết nhau... đây chắc chắn là duyên phận rồi.

Ninh Tuyết ngơ người ngước nhìn Triệu tiểu lang quân đang nhìn nở nụ cười lòng thầm nghĩ:

- Mình vốn không tin vào những thứ gọi là duyên phận thế nhưng... tình cờ gặp được nhau ba lần như thế thì ngoài... hai từ duyên phận ra mình cũng không biết giải thích cho việc này bằng cách nào.

Ninh Tuyết không muốn chấp nhận điều này liền nghĩ:

- Không thể nào, ta và tên đáng ghét này tuyệt đối không thể nào được.

Ninh Tuyết nghiêm mặt khó chịu hỏi:

- Làm phiền Triệu tiểu lang quân có thể tháo sợi dây của ta được không?

Triệu tiểu lang quân nghe vậy liền nhanh chóng tháo nút thắt ấy ra, Ninh Tuyết nhanh chóng thu lại sợi dây đỏ rồi quay người rời đi, Triệu tiểu lang quân lập tức đuổi theo nói:

- Khoan đã… chờ đã…

Gọi mãi Ninh Tuyết cũng không ngừng lại, Triệu tiểu lang quân hết cách liền hô to:

- Khoan đã… Hạ… Ninh… Tuyết.

Nghe đến tên mình, Ninh Tuyết bất ngờ quay người lại trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh một tiểu nương tử gương mặt lúc ẩn lúc hiện bên cạnh mái tóc xõa dài, trên tay cầm một đóa hoa màu đỏ, đứng trên cây cầu đang quay mặt lại về phía mình, diện mạo của tiểu nương tử ấy không tài nào nhìn rõ được nhưng lại để lộ ánh mắt sâu thẳm như chất chứa muôn vàn nỗi nhớ thương, tiếng nói của tiểu nương tử ấy văng vẳng trong đầu Ninh Tuyết nói:

- - “ Ân oán hoan hỷ kiếp này tan theo mây khói... không chút vấn vương... kiếp sau hữu duyên tương phùng... chỉ cần huynh gọi tên... ta nhất định sẽ quay đầu lại”.

Ninh Tuyết đột nhiên giật mình hoảng loạn không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ấy, lòng bàng hoàng nghĩ:

- Những hình ảnh ấy là gì vậy, tiểu nương tử ấy là ai, sao chúng lại xuất hiện trong đầu mình?

Đúng là nếu đã là có duyên nợ dù có trải qua bao nhiêu kiếp thì nhất định vẫn sẽ tìm thấy nhau, cái gọi tên ấy cho Ninh Tuyết cảm giác rất thân thuộc nhưng cảm xúc ấy lại không tài nào diễn tả được, Ninh Tuyết vẫn còn đang ngơ người suy nghĩ thì Triệu tiểu lang quân từ từ bước đến gần Ninh Tuyết nói:

- Ba lần không hẹn mà gặp, ta đã nói chúng ta có duyên với nhau mà, muội muốn trốn cũng không được đâu.

Ninh Tuyết nhăn mặt hỏi:

- Tiểu nữ có nói là mình sẽ trốn sao, xin Triệu tiểu lang quân cẩn trọng lời nói của mình.

Vừa dứt lời Ninh Tuyết thầm nghĩ:

- Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ, sao mình phải trốn tránh hắn chứ?

Nhìn nét mặt cáu bẩn của Ninh Tuyết, Triệu tiểu lang quân mỉm cười nói:

- Sau này cứ gọi ta là Chấn Long, ta cũng sẽ gọi muội là Ninh Tuyết, được không?

Ninh Tuyết khó chịu nói:

- Tiểu nữ không nghĩ chúng ta thân thiết đến như vậy vì thế xin người hãy gọi là Hạ tiểu nương tử là được.

Nói xong Ninh Tuyết quay người đi, thì bị Chấn Long nắm tay kéo lại, Ninh Tuyết quay qua dùng tay chưởng một chưởng về phía Chấn Long, hắn nhanh chóng né được, dùng tay còn lại nắm chặt cánh tay của Ninh Tuyết, hai tay bị khoá chặt, Chấn Long mặt dày hỏi:

- Còn nữa không?

Ninh Tuyết phát hỏa liền dùng chân đá vào người Chấn Long nhưng đá phát nào thì trượt phát đó, Chấn Long hả hê cười khúc khích khi ức hiếp được Ninh Tuyết liền nói:

- Hết rồi à?

Ninh Tuyết tức đến đỏ cả mặt, ngay lúc đó An Thành từ phía sau bước đến nhìn thấy Ninh Tuyết bị ức hiếp liền tức tối chạy đến giải cứu, An Thành chưởng mạnh một phát về phía mặt Chấn Long, Chấn Long ngay lập tức quay người né đòn, buông tay Ninh Tuyết ra cả hai bắt đầu ẩu đả.

An Thành vung tay chặn lại đòn tấn công của Chấn Long, Chấn Long xoay người nhanh chóng phá đòn, dùng sức khoá chặt hai tay của An Thành, An Thành cũng nhanh chóng siết chặt tay Chấn Long lại, An Thành tức giận trừng mắt nhìn rồi nói:

- Lại là ngươi.

Chấn Long mỉm cười lém lỉnh liền đáp:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

An Thành vẫn cảm giác ấy như thể đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi nhưng lòng vẫn nghi hoặc mà truy vấn hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Từ phía sau Minh Nguyệt bước đến nhìn thấy Chấn Long cùng An Thành đang ẩu đả liền vừa chạy đến vừa hét:

- Hai ngươi đang làm gì vậy, buông Dương tiểu lang quân ra mau.

Nhìn thấy Minh Nguyệt vừa la vừa hét, mọi người xung quanh thì bắt đầu bao quanh lại nhìn, còn hai người kia thì ắt hẳn chưa có ý định buông đôi tay nhau ra, nên Ninh Tuyết bước đến kéo Minh Nguyệt lùi về dùng hai tay nắm lấy hai cánh tay của hai người họ, một phát kéo văng tay hai người kia ra nói:

- Ẩu đả thế là đủ rồi, nơi phật môn thanh tịnh mà hai người đang làm gì thế.

An Thành vội vã bước đến ngó đông ngó tây nhìn quanh người Ninh Tuyết rồi với tay nắm lấy Ninh Tuyết nhìn rồi hỏi:

- Muội có bị thương không?

Ninh Tuyết nhìn thấy gương mặt đen xì của Minh Nguyệt liền đẩy tay An Thành ra nói:

- Không… không muội không sao, chỉ là hiểu lầm thôi là hiểu lầm thôi.

Minh Nguyệt tức giận quay qua mắng Ninh Tuyết:

- Chỉ vì mình cô mà họ phải đánh nhau, sao cô chỉ biết gây rắc rối thế.

An Thành nhìn thấy Minh Nguyệt mắng Ninh Tuyết liền tức giận lớn tiếng nói:

- Hứa tiểu nương tử… xin tiểu nương tử cẩn trọng lời nói.

Ninh Tuyết bị An Thành chỉnh đốn liền không nói gì chỉ im lặng vì không muốn mất thiện cảm trong lòng An Thành Minh Nguyệt bất ngờ liền hạ giọng sửa miệng nói:

- Hạ tiểu nương tử thứ lỗi, là vì ta quá lo lắng cho mọi người nên mới lỡ miệng mong tiểu nương tử thứ lỗi.

Ninh Tuyết nhìn An Thành liền nói:

- Không sao không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi, huynh đừng trách cô ấy.

Chấn Long nghiêm mặt nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, ánh mắt tức giận của Chấn Long khiến Minh Nguyệt dè chừng mà cúi đầu không nói gì thêm, Ninh Tuyết thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng liền nói:

- An Thành, Hứa tiểu nương tử, phía trước có cây nhân duyên, hai người nam chưa vợ nữ chưa chồng có muốn tới xin một ít duyên phận không?

Minh Nguyệt cúi mặt ấm ức hai mắt đỏ hoe, Ninh Tuyết huých mạnh vào tay An Thành rồi liếc mắt nhìn về Minh Nguyệt ra hiệu cho An Thành, thấy vậy An Thành nuốt giận dỗ dành Minh Nguyệt, nói:

- Hứa tiểu nương tử thứ lỗi, ta không nên to tiếng với cô.

Minh Nguyệt lắc đầu hai mắt rưng rưng nước mắt nói:

- Không không là do ta sai trước.

An Thành lắc đầu vẫy tay hỏi:

- Hay là chúng ta qua bên đó xin chút nhân duyên được không?

Minh Nguyệt nghe vậy nở nụ cười gật đầu đồng ý đi cùng An Thành, thế là cả hai người đi về phía cây nhân duyên, Chấn Long đứng cạnh hướng mắt nhìn hai người kia bước đi rồi lặng lẽ ghì giọng nói:

- Ta không thích cô gái ấy.

Ninh Tuyết nghe vậy liền nhìn Chấn Long rồi nói:

- Ta cũng vậy.

Vừa dứt lời Ninh Tuyết cũng bước đi, Chấn Long chau mày nhìn Minh Nguyệt rồi khẽ nói:

- Đồ ngốc, là vì ta không thích cách cô ta ức hiếp cô như vậy.

Ninh Tuyết thoạt nghe tiếng của Chấn Long nhưng lại không nghe rõ những lời Chấn Long nói nên liền quay đầu lại hỏi:

- Sao cơ?

Chấn Long được hỏi liền mỉm cười lắc đầu rồi lướt ngang Ninh Tuyết rồi nói:

- Bí mật…

Ninh Tuyết dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn bóng lưng của Chấn Long rồi tức giận lẩm bẩm nói:

- Đáng ghét… suốt ngày chỉ biết tỏ vẻ bí ẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.