(Ngày hôm sau)
Mới sáng ra mà An Thành đã đến trước cổng Hạ phủ rồi, vì hai nhà Hạ Dương thân thiết mà phụ mẫu của Ninh Tuyết cũng nhìn ra được tình ý của An Thành đối với quý nữ mình, nên cũng phần nào xem cậu như một nửa tiểu tế Hạ gia. An Thành với đến nhìn thấy mẫu hậu Ninh Tuyết liền gần gũi thân thiết mà hành lễ rồi nói:
- Bái kiến Hạ bá mẫu.
Mẫu hậu Ninh Tuyết gật đầu mỉm cười rồi nói:
- Con bé vẫn còn trong phòng con cứ vào gọi nó.
An Thành mừng rỡ vừa định bước đi nhưng đột nhiên trong lòng có chút do dự rồi ngừng bước quay đầu lại nói:
- Thôi được rồi ạ, con sẽ ở đây chờ muội ấy vậy.
Phu nhân nghe vậy liền quay đầu gọi Tiểu Hương:
- Tiểu Hương… mau vào phòng gọi Tuyết Nhi dậy đi, bảo là An Thành đang chờ.
Tiểu Hương nghe vậy liền gật đầu rồi tức tốc chạy vào trong gọi Ninh Tuyết, An Thành cúi đầu e dè nhìn phu nhân rồi hướng mắt nhìn về phía lối ra vào nói:
- Hạ bá mẫu, một chút nữa con muốn đưa Ninh Tuyết ra ngoài dạo phố, mong bá mẫu cho phép.
Phu nhân âm thầm dõi theo ánh mắt của An Thành, mặc dù là đang nói chuyện với phu nhân nhưng ánh mắt và tâm trí sớm đã ở nơi khác rồi, lời nói vừa dứt An Thành vừa quay mặt lại nhìn phu nhân thì phát hiện phu nhân vẫn luôn nhìn mình không rời, khi hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau, An Thành liền hoảng loạn mà cúi đầu xuống né tránh, phu nhân thấy vậy liền mỉm cười nhìn An Thành với đôi mắt dò xét:
- An Thành sao ta luôn cảm thấy hôm nay lại khác lạ sao sao ấy, hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của con nhỉ?
Đối diện với ánh mắt sắc bén đó, An Thành có chút bối rối đáp:
- Hạ bá mẫu, con thấy… con thấy bình thường mà…
Hạ phu nhân nhoẻn miệng nhíu mày cười nói:
- Thật sao, lạ thật mà, ngày thường con cũng thường ra vào thư phòng không những vậy đến cả tư phòng của Ninh Tuyết con cũng vào mà lôi kéo con bé ra, còn nữa… lần nào hai đứa muốn ra ngoài là trực tiếp thông báo cho ta biết rồi là đi thôi, sao hôm nay lại xin phép ta trang trọng như vậy chứ?
An Thành được hỏi như thế cũng ngại ngùng cúi mặt đáp:
- Bá mẫu yên tâm, từ nay… từ nay sẽ không như thế nữa… ngày trước vô phép là lỗi của An Thành,nay An Thành xin cúi đầu nhận lỗi với bá mẫu, hy vọng bá mẫu đừng để trong lòng,
Phu nhân trong lòng vô cùng ngỡ ngàng trước hành động này của An Thành, một đứa trẻ hoạt bát sôi nổi nay lại thay đổi quá nhiều, biến thành một người dè chừng có chừng mực như vậy, phu nhân liền mỉm cười nói:
- Thực khiến ta tò mò mà, đây vốn đâu phải là Tiểu An Thành mà ta biết, rốt cuộc thì điều gì đã khiến con thay đổi nhiều như vậy?
An Thành ngượng ngùng mà cúi đầu đáp:
- An Thành đã trưởng thành rồi đương nhiên phải có chút thay đổi, không thể cứ mãi trẻ con được.
Phu nhân nghe thấy những lời nói đó liền không nhịn được mà trêu chọc An Thành nói:
- Đúng rồi, con nói ta mới nhớ, không chỉ con trưởng thành mà ngay cả Tuyết Nhi cũng đã lớn rồi nhỉ?
Gương mặt của An Thành bỗng đỏ bừng lên, phu nhân nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của An Thành liền cắn răng cố gắng không cười mà nói tiếp:
- Cũng đúng Ninh Tuyết nay đã tròn mười tám, đến lúc phải học làm một tiểu nương tử rồi, cũng đến lúc nên tìm một cuộc hôn phối rồi, không thể cứ chạy nhảy như thế mãi được.
An Thành nghe vậy liền gật đầu lia lịa không đáp, mẫu thân Ninh Tuyết lần nữa hỏi dò ý:
- Không biết… An Thành có ý kiến gì về đối tượng sẽ hôn phối với Ninh Tuyết không?
An Thành nuốt nước bọt, miệng thì thầm lắp bắp nói:
- Con… con…
Với từng ấy tuổi tác lẫn kinh nghiệm Hạ phu nhân chỉ cần thoạt nhìn đã nhìn thấu tâm can của An Thành, nhìn dáng vẻ ngây ngốc cố gắng ra sức che giấu càng khiến cho Hạ phu nhân thích thú hơn càng sát gần lắng tai nghe cho rõ, phu nhân tiếp tục hỏi:
- Con sao cơ?
An Thành run rẩy mà cúi gập người lại đáp:
- Con… con…
Phu nhân không hề có ý từ bỏ, vừa lúc định hỏi tiếp thì chưa kịp nói xong bỗng nhiên Ninh Tuyết từ trong bước ra, hỏi:
- Mẫu thân, An Thành hai người đang nói chuyện gì vậy?
Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức bị phá vỡ An Thành cúi mặt né tránh, Ninh Tuyết lấy tay kéo áo An Thành hỏi:
- Sao mặt huynh đỏ hết rồi, có chuyện gì sao?
An Thành lắc đầu liên tục, Ninh Tuyết càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn liền đưa tay rờ trán An Thành rồi hỏi:
- Chẳng lẽ bị sốt sao?
Bàn tay Ninh Tuyết chạm vào vầng trán của An Thành càng khiến gương mặt An Thành nóng bừng lên, An Thành đột nhiên đẩy tay Ninh Tuyết ra rồi nói:
- Ta đã nói không sao rồi mà.
Ninh Tuyết bị hất tay đột ngột nên lập tức bĩu môi oán trách nói:
- Đáng ghét ta chỉ là lo lắng cho huynh thôi mà.
Trong lúc kéo qua kéo lại tay áo mẫu thân Ninh Tuyết nhìn thấy chiếc vòng tay đôi của hai người nên mỉm cười nói:
- An Thành không sao đâu, ta và An Thành đang nói về tiểu tế tương lai của ta thôi, đúng không An Thành?
Nói xong mẫu thân Ninh Tuyết nhìn An Thành cười đầy ẩn ý, An Thành ngượng đỏ mặt không dám cất tiếng nào, phu nhân cười khúc khích rồi quay người rời đi, An Thành cũng nhanh chóng chạy đi, bỏ lại mình Ninh Tuyết ngơ ngác chẳng biết chuyện gì xảy ra, tò mò Ninh Tuyết quay đầu hỏi Tiểu Hương nói:
- Hai người họ bị làm sao vậy?
Tiểu Hương nhìn gương mặt bối rối của Ninh Tuyết liền bật cười rồi đáp:
- Cô nương, phu nhân và An Thành quân vốn chẳng sao cả, theo muội thấy thì người có vấn đề là cô nương đó.
Ninh Tuyết tròn mắt nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- Ta thì có vấn đề gì cơ chứ?
Tiểu Hương mỉm cuồi rồi quay lưng đi vào trong, Ninh Tuyết thấy vậy liền hỏi:
- Tiểu Hương muội đi đâu đấy, chẳng phải sẽ cùng ta và An Thành ra ngoài sao?
Tiểu Hương nghe hỏi liền quay đầu lại đáp:
- Cô nương đợi một chút, Tiểu Hương vào căn dặn trù phòng một vài việc rồi sẽ ra ngay.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều rời đi, bỏ lại một đại ngốc vẫn đang không ngừng thắc mắc mà dõi mắt nhìn lên trời, không ngừng đặt câu hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, còn có chuyện gì mà mình không biết chăng, những người này… họ bị làm sao vậy?
Một lúc sau khi bừng tỉnh lại quay đầu lại thì đã chẳng thấy bóng dáng An Thành nữa, Ninh Tuyết lập tức chạy theo không ngừng hét to:
- An Thành, huynh dám bỏ lại một mình muội sao?
An Thành quay đầu nhìn Ninh Tuyết rồi ngập ngừng nói:
- Ai kêu muội chậm chạp quá làm gì.
Ninh Tuyết bị nói như vậy liền đùng đùng nổi giận nói:
- Huynh chê muội phiền phức sao?
An Thành quay mặt đi trốn tránh đáp:
- Không có, ta chỉ là… chỉ là…
Ninh Tuyết vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục truy hỏi:
- Chỉ là cái gì?
An Thành bị dồn vào đường cùng chuẩn bị kết liễu để lấy lại trong sạch nhưng may thay một giây sau An Thành nhanh trí liền lãng sang chuyện khác nói:
- Đúng rồi, Tiểu Hương đâu, sao muội bảo muội ấy sẽ cùng chúng ta ra ngoài?
Câu hỏi của An Thành ngay lập tức khiến Ninh Tuyết phân tâm liền quay đầu vào trong phủ mà nhìn, nhìn mãi không thấy bóng dáng của Tiểu Hương, trong lòng sốt ruột Ninh Tuyết liền đứng bên ngoài rồi kêu to:
- Tiểu Hương… muội đâu rồi?
Nhìn thấy Ninh Tuyết quên bén câu chuyện đang nói dở dang, An Thành liền thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau một tiếng hét khác vang lên:
- Muội đến ngay.
Tiểu Hương chạy vội ra ngoài, nhìn thấy Ninh Tuyết liền bật cười nói:
- Cô nương, muội đến rồi.
Ninh Tuyết nhìn thấy Tiểu Hương lề mề như vậy liền khó chịu nói:
- Muội làm gì mà lâu vậy?
Tiểu Hương mỉm cười lém lĩnh đáp:
- Muội xin lỗi, bởi vì trong kho có nhiều vật liệu sắp hết nên muội phải kiểm tra để con đi mua lại.
Ninh Tuyết lườm Tiểu Hương một cái rồi, Tiểu Hương thấy vậy liền khoác tay Ninh Tuyết rồi nói:
- Muội biết rồi, muội xin lỗi vì đã để cô nương đợi lâu, muội xin lỗi.
Ninh Tuyết vốn không phải kiểu người thù dai, nhìn thấy Tiểu Hương không ngừng xin lỗi thế là Ninh Tuyết liền quay sang nhìn An Thành rồi nói:
- Đủ người rồi, chúng ta cũng xuất phát thôi.
Sau đó An Thành đưa Ninh Tuyết đi dạo phố, An Thành liền hỏi:
- Hôm qua vào nhà có bị Hạ bá bá phát hiện không?
Ninh Tuyết trầm tư một lúc rồi lắc đầu mỉm cười nói:
- Không… vừa về đến là muội nhanh trí tức tốc chạy ngày vào phòng làm sao mà phát hiện được cơ chứ?
An Thành bật cười rồi xoa xoa đầu Ninh Tuyết nói:
- Giỏi lắm… nhanh trí lắm…