( Mười năm sau)
Bỗng chốc đã mười cái màu đông trôi qua kể từ ngày Ninh Tuyết ra đời, tuy là phận nữ nhi nhưng từ nhỏ đã đam mê võ thuật, mong ước lớn nhất của cô là muốn được cùng phụ thân xuất trận được kề vai sát chiến. Thế nhưng Hạ tướng quân lại không muốn tiểu nương tiểu nhà mình cầm đao cầm thương nên nhất mực không dạy võ, suốt ngày chỉ xoay quanh cầm kì thi hoạ.
Hạ tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường không thường ở phủ, ngoài những thời gian lão sư đến giảng dạy thì Ninh Tuyết luôn trốn khỏi phủ để cùng thanh mai trúc mã Dương An Thành ( con của Dương Hùng tướng quân bạn bè thân thiết của Hạ Thiểm tướng quân), Dương An Thành từ bé đã được biết đến là một kì tài luyện võ là nhân tài tương lai của nước nhà và rất được Hạ tướng quân xem trọng.
Cũng vì thế Ninh Tuyết thường nhờ An Thành dạy mình võ thuật, cứ thế cả hai ngày ngày rũ nhau lén trốn ra ngoài khu rừng trúc phía sau núi để luyện võ, thường cùng nhau trèo lên cây để ngắm hoàng hôn, cùng nhau trộm đào của nhà dân ăn, tình cảm cả hai cũng dần thân thiết.
Hai đứa trẻ cứ thế mà ở cạnh nhau suốt thời gian dài, vào một ngày nọ, cả hai lén rũ nhau trốn khỏi phủ đệ để ra ngoài chơi, ngồi bên cạnh bờ sông, bỗng An Thành nảy ra một ý kiến táo bạo, An Thành quỳ xuống đất mặt nhìn lên trời cao, Ninh Tuyết hiếu kì hỏi:
- Huynh làm gì vậy?
An Thành cười khẩy nói:
- Muội quỳ xuống đi đại gia ta nói muội nghe.
Ninh Tuyết mặt đầy hoài nghi những vì tò mò nên cũng làm theo, quỳ xuống rồi nhìn sang An Thành hỏi:
- Muội quỳ rồi huynh nói đi, có chuyện gì sao?
An Thành nhếch môi kiêu ngạo nói:
- Muội quỳ theo ta tất là đồng ý cùng ta kết bái phu thê, muốn trở thành thê tử tương lai của ta đúng không?
Ninh Tuyết nghe vậy liền bất ngờ, liếc mắt lườm An Thành rồi nói:
- Điên khùng ta không muốn đùa với huynh nữa.
An Thành nhìn Ninh Tuyết bằng đôi mắt thách thức và nói:
- Nhìn là biết muội không dám rồi.
Bị khiêu khích Ninh Tuyết xốc nổi nghênh mặt kiêu ngạo nói:
- Chỉ là kết bái phu thê thôi mà thì… thì… thì cũng như kết bái huynh đệ thôi.
Và thế là cả hai người cùng trải qua tam bái, chuyện qua đã lâu đến nay Ninh Tuyết tròn mười tám tuổi, không còn là tiểu nha đầu nữa mà đã trở thành một tiểu nữ nương, tài nghệ cũng hơn hẳn những tiểu nương tử nhà người.
Vào ngày sinh thần lần thứ mười tám của Ninh Tuyết, bỏ lại phía sau bữa tiệc thịnh soạn, An Thành cùng Ninh Tuyết trốn ra ngoài, cùng nhau trốn lên cổng thành ngắm cảnh đêm của thành Dương Đô.
Ninh Tuyết một mình ngồi trên bờ thành ngắm nhìn ánh trăng đêm nay thật tròn, thêm những ngôi sao lấp lánh kề bên tô điểm, cộng thêm sự náo nhiệt chốn đô thành càng tạo nên một cảnh đêm Dương Đô đẹp nao lòng người, một chốc sau An Thành cầm trên hai xâu kẹo hồ lô bước đến nơi Ninh Tuyết từ từ ngồi xuống cạnh bên, Ninh Tuyết trên tay cầm hồ lô ngào đường vừa ăn vừa ngắm nhin vẻ đẹp hoa lệ nơi Dương Đô nói:
- Cảnh đêm Dương Đô đẹp biết bao, quốc thái dân an, chỉ mong nó có thể giữ được mãi dáng vẻ như thế.
An Thành ngước nhìn vẻ mặt đa sầu đa cảm của Ninh Tuyết, không nói gì chỉ quay ra ngằm nhìn cảnh đêm, Ninh Tuyết nói tiếp:
- Hoàng thượng thương dân như con, cũng mong thái tử Túc Doãn cũng sẽ như vậy.
An Thành đồng tình liền mỉm cười nói:
- Với nhân đức của thái tử ngài ấy chắc chắn sẽ làm như vậy, ta tin chắc điều đó.
Ninh Tuyết ngước nhìn đôi mắt tràn đầy niềm tin ấy rồi ăn nốt viên hô lô cuối cùng rồi mỉm cười nói:
- Ùm muội cũng tin như thế.
Ăn xong An Thành từ trong túi lấy ra một sợi vòng đeo tay giơ ra trước mặt Ninh Tuyết vòng tay tuy không quá sắc sảo nhưng cũng rất xinh xắn, vừa nhìn thấy Ninh Tuyết bất ngờ tròn xoe mắt nhìn An Thành rồi tinh ranh hỏi:
- Màu hồng... đây là vòng tay nữ nhi mà… An Thành... huynh cũng thích vòng tay nữ nhi sao?
An Thành đoán được ý nghĩa của câu nói đó nên mỉm cười nói:
- Huynh thích vòng tay nữ nhi không lẽ đến bây giờ muội mới nhận ra sao?
Ninh Tuyết cười khúc khích rồi giật lấy sợi vòng tay nói:
- Tỷ tỷ muội muội đương nhiên tỷ phải nhường muội rồi.
An Thành nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ của Ninh Tuyết liền hỏi:
- Muội thích không?
Ninh Tuyết gật đầu lia lịa cười tủm tỉm lém lĩnh nói:
- Miễn cưỡng thì.. cũng được.
Nói xong Ninh Tuyết đeo vòng tay thế nhưng loay hoay hồi lâu vẫn không tài nào đeo vào được, An Thành thấy vậy liền giật lấy sợi dây rồi kéo tay Ninh Tuyết về phía mình vừa đeo giúp vừa nói:
- Muội bị ngốc à, mỗi sợi dây cũng đeo không được.
Ninh Tuyết nhếch môi tinh nghịch đáp:
- Đúng vậy, muội thích như thế đấy, kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc mà.
An Thành nghe vậy liền mỉm cười khúc khích, gật đầu không nói gì chỉ thầm nghĩ:
- Nếu muội là kẻ ngốc, vậy ta sẽ là kẻ đại đại đại ngốc, là người tình nguyện sẽ bảo vệ một kẻ ngốc như muội.
Đeo xong vòng tay cho Ninh Tuyết, Ninh Tuyết vui vẻ không ngừng ngắm nhìn, An Thành nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc ấy liền không kiềm được mà mỉm cười vui vẻ, một lúc sau lại chợt nhớ ra điều gì đó thế là liền chỉ tay về phía trước hỏi:
- Khi mua vòng tay cho muội ta nhìn thấy có mở lễ hội gần đó muội có muốn đi xem thử không?
Ninh Tuyết nghe đến hai chữ lễ hội liền tinh thần sảng khoái, sức lực dồi dào, đồng ý nhanh chóng, bất chợt Ninh Tuyết phát hiện ra trên tay An Thành có gì đó, vì tò mò mà liền kéo tay An Thành lại vạch áo ra, hoá ra là chiếc vòng tay y hệt như của Ninh Tuyết nhưng này là màu xanh, Ninh Tuyết nhíu mày hỏi:
- Đây là gì đây?
Bị Ninh Tuyết bắt tại trận An Thành không thể chối cải, gương mặt hiện rõ sự bối rối, An Thành loay hoay viện cớ hỏi ngược lại Ninh Tuyết:
- Muội đeo thì được không lẽ… không lẽ ta đeo không được sao?
Ninh Tuyết nheo mắt lại nhìn gương mặt cương quyết của An Thành, đối mặt với ánh mắt truy hỏi ấy An Thành đến thở mạnh cũng không dám, thấy vậy Ninh Tuyết liền cười phá lên rồi nói:
- Được, chỉ cần huynh thích, thì đều được cả.
Nói xong Ninh Tuyết đứng lên rồi quay lưng đi, An Thành lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Xém tí thì…
Đi được vài bước Ninh Tuyết quay đầu lại nhìn thì thấy An Thành đang bần thần đứng im ở đấy thế là liền quát to:
- Huynh đứng ngốc ra đấy làm gì vậy... huynh không đi sao?
An Thành bị tiếng quát của Ninh Tuyết làm cho giật mình, vừa hoàn hồn An Thành lập tức đáp:
- Ta tới ngay đây.
Vừa dứt lời An Thành chạy vội đến chỗ Ninh Tuyết, Ninh Tuyết tỏ ý khinh bỉ liền nói:
- Bình thường trông huynh cũng đã chẳng mấy tỉnh táo rồi... nay trông còn ngốc nghếch hơn trăm ngàn lần đấy.
An Thành khựng người lại rồi chau mày trừng mắt nhìn Ninh Tuyết nói:
- Sao cơ?
Ninh Tuyết tự thấy mình đang chọc trúng ổ kiến lửa nên liền giải vây nói:
- Nhưng… nhưng… dù huynh có ra sao đi nữa thì huynh mãi mãi là một đại anh hùng trong lòng muội.
Nghe được những lời nịnh nọt này của Ninh Tuyết, An Thành trong lòng vui như được bay lên chín tầng mây nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng không để tâm mà bỏ đi, Ninh Tuyết vừa nhìn là đoán ra ngay thế là liền chạy ton ton theo sau luôn miệng trêu chọc nói:
- An Thành... huynh có nghe muội nói gì không... là một đại anh hùng đấy.
Dù đã cố gắng kiềm nén nhưng đứng trước sự đáng yêu này của Ninh Tuyết, An Thành không tài nào mà nghiêm nghị được nữa, tất cả liêm sỉ đều vứt bỏ hết, An Thành mỉm cười đắc ý nói:
- Cái này thì không cần muội nói, đại gia ta cũng biết.
Nhìn thấy dáng vẻ tự đắc ấy Ninh Tuyết bỉu môi tỏ vẻ ghét bỏ, An Thành thấy vậy liền đưa tay siết cổ Ninh Tuyết rồi mắng:
- Thái độ ăn năn biết lỗi đây sao?
Ninh Tuyết cười phá lên vùng vẫy để thoát ra, thấy vậy An Thành cũng buông ra rồi lại đưa tay búng vào trán Ninh Tuyết một cái rồi dịu dàng nói:
- Đúng là đứa trẻ mãi không lớn mà.
Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười rồi nói:
- Muội cứ thích như vậy đấy.
Vừa dứt lời Ninh Tuyết bước đi một mạch, An Thành ở phía sau dõi theo bóng lưng của Ninh Tuyết với ánh mắt đầy ấm áp và triều mến rồi lại âm thầm đi theo phía sau.