Không cần đợi A Tề nói rõ mà Triều Tống hoàn toàn hiểu rõ tình huống gì đang diễn ra, không thế bắt ép thêm A Tề, Triều Tống chỉ đành ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát A Tề, nhìn dáng vẻ đau buồn của A Tề, Triều Tống cũng xót xa không kém, A Tề đau một thì Triều Tống đau mười, bầu không khí ngột ngạt này kéo dài được một lúc lâu, cuối cùng thì Triều Tống cũng không kiềm lòng mà liền quát to trách mắng:
- A Tề… tại sao chứ… tại sao… hết lần này đến lần khác… tại sao?
A Tề nghe vậy vô cùng hoảng loạn mà ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe mà nhìn lên Triều Tống, Triều Tống không muốn che giấu thêm nữa, đoạn tình cảm nhất định, nhất định phải được ra ánh sáng, Triều Tống lấy hết dũng khí, cương trực mà nói:
- A Tề... tại sao ánh mắt của đệ không một lần hướng về phía ta chứ?
A Tề vô cùng bất ngờ trước những lời Triều Tống nói, A Tề không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong lúc vẫn bàng hoàng, A Tề loay hoay nói:
- Tống ca… huynh… đệ…
Không cần A Tề nói Triều Tống thừa sức hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, Triều Tống không cam tâm nhìn người con gái mình yêu phải khóc lóc vì người khác, lòng không cam chịu nhưng đối diện với người con gái mình yêu.
Triều Tống dù tức giận đến mấy nhưng vẫn không thể nói ra một lời trách móc nào, những bản tính ngông cuồng ngày nào dường như cũng biến mất chỉ còn lại dáng vẻ yếu đuối bất lực mà ngồi xổm xuống dưới chân A Tề, hai tay nắm lấy hai tay rồi kề đầu vào tay A Tề rồi nói:
- A Tề à, tấm chân tình của ta không lẽ đệ vẫn không rõ sao? Lần này… chỉ một lần này thôi đệ có thể hướng mắt về phía ta được không… ta nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho đệ mà.
A Tề bất ngờ mở tròn mắt nhìn Triều Tống, vì A Tề quá sửng sốt không kịp suy nghĩ gì liền rút nhanh tay lại rồi bật dậy nói:
- Tống ca… đệ…
Thế nhưng Triều Tống không để cho A Tề có cơ hội kịp phản xạ liền dang tay ôm chặt A Tề vào lòng, chứng kiến người mình thương yêu đang trong vòng tay người huynh đệ chí cốt của mình, Toàn Phong lòng đau thắt lại chỉ biết ngậm ngùi ôm lấy trái tim nát tan của mình lặng lẽ rời đi.
Toàn Phong một mình lủi thủi quay về lều trại, bước đi như một kẻ vô hồn, Toàn Phong chẳng còn tâm trí mảy may để ý đến mọi vật xung quanh nữa thế nhưng ngay lúc ấy một tiếng gọi vang lên ngay trước mắt:
- Toàn Phong ca ca.
Hóa ra đó là Tuệ Nghi, vừa nhìn thấy Toàn Phong Tuệ Nghi đã chạy đến ôm chằm lấy, vừa lúc ấy A Tề và Triều Tống cũng vừa về đến, tận mắt chứng kiến hai người họ ôm nhau, A Tề bất ngờ khựng người lại mà tròn mắt nhìn, Toàn Phong cũng ngơ người mà mặt đối mặt với A Tề, hai ánh mắt chạm nhau Toàn Phong bối rối khó xử không nói nên lời chỉ biết quay đầu đi, Triều Tống nhìn thấy Tuệ Nghi liền thắc mắc hỏi:
- Đêm đã khuya một mình cô đến doanh trại như vậy liệu có việc gì sao?
Tuệ Nghi hướng mắt nhìn về A Tề người đang nhìn chăm chăm Toàn Phong, Tuệ Nghi thấy vậy liền khoác tay Toàn Phong mỉm cười e thẹn nói:
- Hai người là huynh đệ của Toàn Phong ca ca chính vì thế ta muốn đích thân đến mời hai vị đến dự hôn lễ của bọn ta.
Năm chữ “ hôn lễ của bọn ta” như một tiếng sét lớn đánh ngang tai, tim A Tề bỗng chết lặng, Triều Tống đứng bên cạnh hoảng hốt nhìn sang Toàn Phong hỏi:
- Chuyện này là thật sao?
A Tề lặng thin ngước mắt nhìn sang Toàn Phong, thế nhưng khi Toàn Phong khẽ gật đầu thì mọi hy vọng của A Tề bỗng sập đổ, Tuệ Nghi mỉm cười đắc ý nói:
- Ta và Toàn Phong ca ca tình đầu ý hợp nay quyết định nên duyên cùng nhau.
A Tề gượng gạo mỉm cười nói:
- Nếu… nếu vậy ta xin chúc… chúc mừng hai người, đại hôn… khi nào sẽ tổ chức.
Triều Tống cũng hướng mắt chờ câu trả lời, Tuệ Nghi vui vẻ trả lời:
- Sau khi kết thúc cuộc chiến này, hồi triều sẽ lập tức cử hành.
Triều Tống bất ngờ liền hỏi:.
- Nhanh vậy sao?
A Tề khẽ gật đầu gượng cười nói:
- Vậy thì tốt… vậy thì tốt.
Toàn Phong vẫn lặng thin không nói một câu, thấy vậy A Tề liền cho người chuẩn bị một lều riêng cho Tuệ Nghi rồi xin phép về nghỉ ngơi trước, thế là cả bốn người đều giải tán chỉ còn mỗi Toàn Phong và Triều Tống.
A Tề nằm trên giường, lòng trằn trọc mãi lăn qua lăn lại, càng nghĩ càng đau buồn nước mắt khẽ rơi chỉ biết âm thầm lau đi, đoạn tình cảm ấy cũng đành tự mình chôn vùi đi không để bất kì ai phát hiện, lặng lẽ nhìn người mình thương hạnh phúc bên người khác. Còn về Triều Tống vẫn không tin đây là sự thật liền khẽ nói:
- Toàn Phong đệ ngủ chưa?
Toàn Phong nghe hỏi liền đáp:
- Có chuyện gì sao Tống huynh.
Triều Tống không ngừng ngại mà hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc là sao... ta không tin hai người... hai người lại có thể thành thân… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... có phải đệ bị cô ta uy hiếp không?
Toàn Phong chột dạ, ánh mắt hoảng loạn nhưng phải cố gắng kiềm chế lại không để Triều Tống thấy được sơ hở nên Toàn Phong mỉm cười để che đậy sự bất an của mình rồi nói:
- Tống huynh huynh nghĩ nhiều rồi có gì mà uy hiếp hay không... Tuệ Nghi… Tuệ Nghi muội ấy vốn không phải loại người đấy mà.
Triều Tống nhoẻn miệng cười nói:
- Đệ ngây thơ quá, cô ta căn bản không đơn giản như đệ nghĩ đâu.
Toàn Phong nghe vậy liền nói:
- Huynh đừng nghĩ Tuệ Nghi như vậy, muội ấy là một tiểu nương tử tốt.
Triều Tống vẫn không nghe lọt tai những lời nói hoa mỹ ấy liền nói:
- Tại sao đệ lại thành thân với cô ta?
Toàn Phong im lặng hồi lâu, Triều Tống nhìn thấy nét mặt khó xử ấy của Toàn Phong liền nói tiếp:
- Phải chăng đệ có chuyện gì khó nói?
Triều Tống vẫn nhất mực không buông tha cho Toàn Phong, bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, Toàn Phong khẽ hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tống huynh... liệu... huynh có người mà bản thân yêu quý không?
Triều Tống vô cùng bất ngờ khi nghe Toàn Phong hỏi như vậy, bàng hoàng hồi lâu, Triều Tống bắt đầu trầm tư mà suy nghĩ một chốc sau Triều Tống thành thật thú nhận nói:
- Có... có rồi.
Toàn Phong nhoẻn miệng cười, dường như không quá bất ngờ trước của câu trả lời này của Triều Tống, Triều Tống thấy vậy liền hỏi lại:
- Còn đệ thì sao?
Toàn Phong nghe hỏi chỉ mỉm cười không đáp, một lúc sau Triều Tống nói tiếp:
- Ta biết ý trung nhân của đệ chắc chắn không phải Hà Tuệ Nghi... liệu có phải là...
Toàn Phong hoảng loạn khi nghe Triều Tống nói như vậy, có thể vì đều là đàn ông với nhau nên cả hai hoàn toàn nhìn ra được tâm tư của nhau, dù là vậy nhưng Toàn Phong không muốn mọi chuyện đi quá xa nữa nên cố ý né tránh câu hỏi đó mà nói:
- Tống huynh...
Tiếng gọi của Toàn Phong khiến Triều Tống im bặt lại, Toàn Phong nén nổi đau, nghiến răng nói tiếp:
- Huynh nhất định phải cùng cô ấy hạnh phúc... nhất định phải cùng nhau răng long đầu bạc... nhất định phải bảo vệ... và yêu thương cô ấy thật nhiều.
Nghe được những lời nói từ tận đáy lòng của Toàn Phong, Triều Tống trầm lắng không đáp trả lời nào, Toàn Phong cũng lặng thin nước mắt lăn dài ướt sũng cả gối, mãi một hồi sau nhìn thấy Toàn Phong im hơi lặng tiếng Triều Tống cảm thấy chột dạ liền hỏi:
- Toàn Phong đệ ngủ rồi sao?
Không thấy Toàn Phong đáp, Triều Tống biết là Toàn Phong đã ngủ, Triều Tống thở dài, một hơi thở nặng trĩu như chất chứa trăm ngàn điều không thể nói, Triều Tống xoay đầu nhìn sang bóng lưng của Toàn Phong rồi khẽ nói:
- Không cần đệ nói, ta cũng nhất định sẽ như vậy.
Nói xong Triều Tống xoay lưng vào trong rồi nhắm mắt ngủ, còn ở bên này Toàn Phong vốn chưa ngủ, sau khi nghe được câu nói đó, Toàn Phong lòng đau như cắt, một phần không cam tâm nhưng vạn phần lại lực bất tòng tâm, giọt nước mắt bất giác mà tuông rơi, Toàn Phong nhắm chặt hai mắt cố gắng kìm hãm những suy nghĩ tiêu cực để vào giấc ngủ, vì Toàn Phong thực sự tin rằng giấc ngủ có thể chữa lành được tâm hồn của mình, ở nơi đó bản thân sẽ có thể gặp được những người mình muốn gặp, ở bên những người bản thân mình yêu thương.
Ngày hôm sau, mới sáng ra đội quân đã tập hợp đủ, bỏ lại việc riêng phía sau A Tề phấn chấn đặt hết tâm huyết vào trận chiến lần này, vừa hay tin nguyên soái cho xuất quân tiến về phía quân doanh của ta, A Tề lập tức y như kế hoạch cho quân lùi về trăm dặm dụ địch vào sâu trọng địa của ta.
Trong suốt cả chuyến đi cả ba người không ai nói một lời nào, cứ thế hết trăm dặm lại lùi thêm, quân địch truy bắt nhiều ngày liền đã thấm mệt nguyên soái nhận thấy đang dần tiến sâu vòng trọng địa ta lòng có chút băn khoăn nhưng vì thấy quân ta với dáng vẻ sợ hãi rút quân cộng thêm tình hình bên địch đã không còn nhiều lương thảo nên chỉ còn tốc chiến tốc thắng với quân ta, quân ra sức truy kích quân ta ra sức lui.
A Tề tự thấy thời cơ đã đến, quân địch toàn quân thấm mệt, người trẻ đi trước người không đuổi kịp thì bị bỏ lại phía sau, tất cả đều nằm đúng trong kế hoạch của A Tề, quân địch suy yếu trầm trọng lòng quân hỗn loạn bây giờ chỉ cần xuất binh phần thắng ắt nằm trong tay ta.
A Tề ra liền cho xuất quân phản đòn đúng như những gì A Tề dự liệu, quân địch bị đội quân của A Tề đánh cho xất bất sang bang, toàn quân rụng rời, thay nhau tháo chạy về nước, cuộc chiến này A Tề đại thắng lời thế nhưng bên cạnh ấy nội tâm A Tề lại vẫn có chút buồn.
Toàn quân nhanh chóng quay về để phụng mệnh với hoàng thượng, hoàng thượng vừa hay tin đã vui mừng khôn xiết, lập tức trọng thưởng, hoàng hậu cũng mừng rỡ khi nhìn thấy A Tề khải hoàn quay về, Diệc Vương lúc này vẫn chưa tỉnh.