Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 36: Chết tâm




Càng không nghe rõ Toàn Phong càng áp mặt lại gần A Tề thì lại cúi người thu mình lại hơn, bỗng chốc chỉ cách nhau một gang tay, với khoảng cách này A Tề gần như ngay cả thở mạnh cũng không dám, Toàn Phong thì lại ngớ nga ngớ ngẩn cứ thế tiến gần thêm chút nữa.

Với khoảng cách gần đến như vậy, A Tề dường như cũng cảm nhận được hơi thở của Toàn Phong, đặt vào mắt A Tề lúc này đây chính là hàng mi dài cong vút vớiđôi mắt sáng thanh nhã, giọng nói trầm ấm của Toàn Phong khiến con tim A Tề bỗng chốc loạn nhịp, gương mặt đỏ ửng, đầu óc rối bời, A Tề không kịp suy nghĩ nhiều mà dùng tay đẩy văng người Toàn Phong ra sau, cú đẩy bất ngờ không kịp phòng vệ này khiến Toàn Phong trượt ra khỏi yên ngựa văng xuống đất, A Tề thì quay ngựa bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Toàn Phong ngồi trên nền đất trong lòng thì hoang mang chả hiểu chuyện gì xảy ra chỉ biết thờ thẩn mà nói:

- Điện hạ ngài ấy sao vậy, sao lại như vậy chứ?

Hành động tưởng chừng vô tình ấy thế mà đã lọt vào tầm mắt của Triều Tống, đứng cách đó không xa Triều Tống chứng khiến tất cả, trong lòng có chút hiu quạnh mà quay đầu lãng tránh không dám đối diện, một lát sau đến giờ khởi hành, A Tề cầm cờ hô to:

- Tam quân tập hợp.

Binh lính của Toàn Phong và Triều Tống cũng đã tập trung đủ, cả ba người đứng nhìn về hai hướng đông tây khác nhau, trước khi ra hiệu A Tề đưa mắt hướng về phía Toàn Phong, Toàn Phong cũng bất chợt quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau không ai nói thêm lời nào, nụ cười rạng rỡ hoà cùng ánh nắng của A Tề được cơn gió gửi đến Toàn Phong, Toàn Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười, A Tề hô to:

- Tam quân nghe lệnh, xuất phát.

Thế là cả hai đoàn quân y theo kế hoạch mà tác chiến, quân địch do phó soái Hình Đạt nắm binh nhìn thấy A Tề xuất hiện ở phía đông doanh trại, cứ nghĩ A Tề đã trúng kế vì rõ biết A Tề trong tay không đến hai mươi vạn binh nên vốn lơ là canh phòng, nguyên soái Chương Nghĩa triệu tập toàn bộ quân binh về phía tây để lập nên hàng rào phòng ngự kiên cố không để Toàn Phong và Triều Tống có sơ hở tập kích.

Chính vì sự tự phụ ấy mà A Tề thành công tìm ra cơ hội để oanh tạc quân địch, một ngày sau khi quan sát tình hình A Tề ngay trong đêm cho toàn quân xuất chiến tấn công, A Tề cầm trên tay Thượng Vũ cứ thế mà dũng mãnh đánh tan phòng thủ của địch.

Còn địch vốn đã phòng vệ yếu kém này còn để lộ ra đột phá khẩu, nguyên soái nơi phía tây hay tin biết mình bị lừa, liền tá hoả tức tốc cho chi viện nhưng chậm trễ một bước A Tề đã thành công tiêu diệt được ba mươi vạn binh trong tay phó soái, thu được không ít lương thực, phó soái chạy thoát bảo toàn được tính mạng, Toàn Phong và Triều Tống nhận được tin liền quay về hội ngộ với A Tề.

Lần này quân địch chưa kịp khai chiến đã tiêu hao một phần ba quân binh đúng như dự liệu của A Tề, nguyên soái và phó soái địch xảy ra mâu thuẫn, nguyên soái thu hồi binh lệnh của phó soái.

Nhiều ngày trôi qua, thiếu lương thực khiến cho lòng quân nổi loạn, nguyên soái tự thấy tình hình kéo dài không phải chuyện tốt quân chi viện đến không kịp nên lệnh tốc chiến tốc thắng, quyết đánh trận sống chết với A Tề.

Tin này nhanh chóng truyền đến tai Triều Tống và thế là cuộc họp khẩn được mở ra, cả ba người đứng trước sa bàn Triều Tống nói:

- Mọi chuyện đi tiến triển theo đúng kế hoạch của ta, giờ đây địch đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chính vì thế họ muốn dùng số lượng nhiều để áp đảo quân số của ta.

Toàn Phong cười rồi nói:

- Nếu như nay địch đang đói rét thì cách tốt nhất là chúng ta hãy kéo dài thời gian để địch mệt mỏi, lòng quân chắc sẽ bạo loạn đến lúc ấy không cần đánh địch cũng sẽ hàng.

A Tề nở nụ cười gian manh rồi nói:

- Chắc hẳn Phong ca cũng đã có sẵn dự định rồi nói ra xem sao?

Toàn Phong cười rồi nói:

- Điện hạ nghe thử xem có khả thi không nhá, nếu như địch xuất binh truy bắt ta, ta chỉ cần rút lui để bảo toàn số lượng, vì thấy chúng ra lui nhất định chúng sẽ thừa thế xông lên, hành quân nhiều ngày liền mệt mỏi cộng thêm thiếu lương thực đến lúc ấy, địch yếu dần ta hẳn quay lại đánh phủ đầu chúng.

Triều Tống nhìn A Tề cười rồi nói:

- Kế hoãn binh này tốt lắm.

A Tề gật đầu nhìn sang Toàn Phong nói:

- Vậy kế hoạch này thông qua, cứ thế mà hành động, đêm nay mọi người hãy dưỡng sức đi, trận chiến ngày mai mong mọi người hãy dốc toàn lực.

Toàn Phong mỉm cười nhìn A Tề, Triều Tống đứng giữa hết nhìn A Tề rồi lại quay qua nhìn Toàn Phong, nhìn thấy hai người họ nhìn nhau không rời, Triều Tống trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn không nói thêm gì.

Đến tối sau khi ăn xong, A Tề ra ngoài lều đi dạo thì vô tình nhìn thấy Toàn Phong đang ngồi một mình trên tảng đá to phía trước, A Tề lòng mừng rỡ vội vàng bước lại gần, nhìn thấy A Tề Toàn Phong liền quơ quơ tay ra hiệu kêu A Tề ngồi xuống cạnh mình, A Tề hỏi:

- Hôm nay trăng thanh gió mát, một mình ngồi đây huynh có tâm sự à.

Toàn Phong mỉm cười rồi nói:

- Tâm sự gì chứ, chỉ vì đêm nay trăng đặc biệt tròn đẹp đến như vậy nếu không ngắm thì tiếc quá.

A Tề ngắm nhìn ánh trắng vừa định mở lời đáp, vừa lúc cúi đầu nhìn về phía Toàn Phong thì mọi sự chú ý của A Tề ngay lập tức hướng về gương mặt đang chăm chú nhìn ánh trăng của Toàn Phong, trái tim thổn thức rung động, trong lòng có chút bồn chồn, A Tề siết chặt bàn tay cắn răng lấy hết dũng cảm từ từ hỏi:

- Phong ca... chúng ta bên nhau cũng đã lâu rồi… ta chưa từng nghe huynh nhắc đến ý trung nhân của mình… liệu huynh... huynh… có người trong lòng chưa?

Câu hỏi khiến Toàn Phong giật mình mà cúi đầu nhìn A Tề, đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ ấy, Toàn Phong chậm rãi ngước mặt nhìn xuống đất, do dự suy ngẫm hồi lâu Toàn Phong hướng mắt nhìn sang A Tề rồi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:

- Có.

Làn gió thoang thoảng hòa cùng tóc mái của A Tề khiến tóc mái của A Tề có chút rối, thấy vậy Toàn Phong dịu dàng đưa tay vén những cọng tóc mái ấy ra sau mang tai của A Tề, ánh mắt óng ánh của Toàn Phong nhìn thẳng vào mắt của A Tề, bốn mắt nhìn nhau rưng rưng chỉ hận trong tâm vốn dĩ có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói với nhau nhưng lại không thể nói thành lời, đứng trước ánh mắt trầm ấm ấy A Tề mừng rỡ, như được tiếp thêm động lực A Tề bật dậy đứng trước mặt Toàn Phong, gương mặt e thẹn, nghiêng mặt hỏi:

- Là ai vậy, ta có quen biết người đó không?

Đối diện với người con gái mình yêu thương, trong lúc A Tề đang mong đợi câu trả lời thì Toàn Phong nội tâm đang rối bời lên, gương mặt lộ rõ nỗi buồn nhưng chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn trăng rồi cắn chặt răng trả lời:

- A Tề... đó là một người ta rất để tâm đến... nhưng đó lại là người mà ta không được yêu và... cũng không thể yêu... ta và người đó vốn không thể nào.

Nghe Toàn Phong đặt tên gọi của mình lên đầu, dù lời nói bị đứt quảng nhưng dường như A Tề vẫn hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, nghe đến câu “ vốn không thể nào “đấy, tim A Tề quặn đau từng cơn, lòng đau như cắt, hai mắt bắt đầu rưng rưng, A Tề siết chặt tay, cắn môi cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi, lòng vẫn không cam tâm liền hỏi:

- Huynh và người ấy… vốn không thể nào sao?

Toàn Phong ngậm ngùi mà gật đầu, A Tề lúc này cảm xúc trào dâng liền quay mặt đi, nước mắt cứ thế mà vô thức lăn dài trên gương mặt đau thương, bầu không khí bỗng im ắng đến đáng sợ, Toàn Phong cũng chẳng khá hơn là bao, cũng siết chặt bàn tay cố giữ bình tĩnh mà đứng dậy lặng lẽ rời đi, thấy vậy A Tề lau nước mắt vội vàng cản bước Toàn Phong nói:

- Phong ca... Phong ca… khoan đã…

Toàn Phong khựng người lại nhìn A Tề, A Tề hai mắt ửng đỏ nhìn Toàn Phong, Toàn Phong càng thêm xót xa lòng càng đau đớn không nguôi, A Tề lắp bắp từng chữ nói:

- Thực ra… thực ra… ta là...

Lời nói chưa kịp dứt thì Triều Tống từ xa vẫy tay bước đến hỏi:

- Toàn Phong A Tề hai người sao lại ở đây, có đồ ngon lén lút giấu không cho ta ăn sao?

Triều Tống bước lại gần nhìn thấy A Tề mặt mũi lấm lem nước mắt liền hỏi:

- Điện hạ sao vậy… sao người lại khóc, có ai bắt nạt điện hạ sao?

Toàn Phong nghe thấy A Tề khóc lòng đau nhói quay lại bất lực đứng nhìn, lòng chỉ ước có thể vứt bỏ tất cả lại phía sau để chạy đến ôm người mình yêu vào lòng, thế nhưng hiện thực lại không cho phép điều đó, Toàn Phong quay người bước đi.

A Tề nghẹn ngào không nói thành lời chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng ấy dần khuất trong màn đêm tăm tối ấy, Toàn Phong cũng không nỡ rời đi mà lặng lẽ trốn sau gốc cây to gần đó hướng mắt dõi theo A Tề, nhìn thấy bộ dạng đau buồn của A Tề, Triều Tống lòng cũng nhói đau mà ra sức tra hỏi ai bắt nạt A Tề, A Tề không dám thành thực với Triều Tống mà chỉ cười trong nước mắt mà nói:

- Không phải, khi nảy do đệ sơ ý để bụi bay vào mắt… nên… nên…

Nghe vậy Triều Tống sốt sắng nhìn vào mắt A Tề kiểm tra kĩ lưỡng, thấy vậy A Tề vội vàng đẩy tay Triều Tống ra rồi nói:

- Tống ca… Tống ca… đệ không sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.