Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 32: Sự tự ti




Toàn Phong đứng cạnh đấy nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai liền mỉm cười rồi bước đến cúi đầu nói:

- Triều tướng quân… Ninh công công… tại hạ xin phép đi trước.

Ninh công công nghe vậy liền vội vàng đáp:

- Dạ vâng, chúc Thiếu lang quân… thượng lộ bình an.

Triều tướng quân quay đầu nhìn sang Toàn Phong rồi nói:

- Trên đường đi, mọi người nhất định phải hỗ trợ, nương tựa lẫn nhau.

Toàn Phong mỉm cười gật đầu đáp:

- Tướng quân yên tâm, chuyện này là đương nhiên rồi ạ.

Triều tướng quân nhoẻn miệng cười gật đầu khẽ nói tiếp:

- Thiếu tiểu lang quân, đứa con này của ta vẫn còn nhiều thiếu xót, e rằng cũng phải làm phiền đến cậu rồi.

Toàn Phong cúi đầu e dè đáp:

- Tướng quân quá lời rồi, là Toàn Phong làm phiền Tống huynh thì đúng hơn.

Tướng quân mỉm cười vỗ vai Toàn Phong rồi nói:

- Được rồi, cậu hãy mau lên đường đi, đừng để mọi người đợi lâu.

Toàn Phong nghe vậy liền gật đầu rồi nói:

- Tướng quân, Ninh công công… ta xin phép đi trước.

Vừa dứt lời Toàn Phong liền quay lưng rời đi, nhìn theo bóng lưng của Toàn Phong, Ninh công công cảm thán nói:

- Quả là một bậc hiền tài mà, bên cạnh điện hạ có hai mãnh tướng như vậy, quả là như hổ mọc thêm cánh.

Tướng quân cũng khẽ gật đầu đồng tình với lời nói của công công, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu như Triều Tống học được vài phần trầm ổn như cậu thiếu niên này thì tốt quá rồi.

Thế là mọi người lên ngựa xuất phát tiến hành theo kế hoạch A Tề phải đưa quân nhanh chóng đến giao địa trước để chờ sẵn địch thế là A Tề dẫn quân ba ngày ba đêm không ngủ tranh thủ tiến ra chiến trường đóng doanh trại cách biên giới trăm dặm chiếm trước lợi thế.

Quân doanh vừa lập xong trong lúc A Tề, Toàn Phong và Triều Tống đang thương lượng kĩ càng tuyến đường tác chiến thì bên ngoài có một tên quân binh chạy vào, A Tề và Triều Tống bất ngờ ngước nhìn, tên binh lính đứng trước Toàn Phong rồi bẩm báo:

- Thưa phó soái, tình báo đã gửi tin về rồi, theo như thống kê thì quân số của Hoả Chu là năm mươi vạn quân, nguyên soái thống lĩnh tên Chương Nghĩa là đại tướng của Hoả Chu nghe bảo người này anh minh thần dũng, còn được mệnh danh là chiến thần. Người còn lại là Phó soái Hình Đạt cũng là một tướng sĩ anh dũng phi phàm của Hoả Chu nghe bảo chiến tích của người này cũng có rất nhiều chiến tích lẫy lừng, đa mưu túc trí.

Nghe đến vậy A Tề và Triều Tống đều chau mày suy nghĩ, A Tề tò mò hỏi:

- Này là…?

Nhìn thấy A Tề thắc mắc, Toàn Phong liền nhìn hai người kia rồi giải thích nói:

- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, lần này Chu Hoả cùng lúc cho hai đại tướng ra ứng phó chúng ta xem ra, họ rất coi trọng cái danh xưng thái tử này của điện hạ.

Triều Tống đanh mặt lại nhìn A Tề rồi nói:

- Tận hai đại tượng sao, nếu như vậy chúng càng phải cẩn trọng hơn trong từng hành động.

A Tề gật đầu cười rồi nói:

- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần tác chiến theo kế hoạch tin là được, sáng mai đệ sẽ mang theo mười vạn binh tạo giả tượng ở phía đông để chúng tin tưởng mà canh phòng cẩn mật hơn, Tống ca và Phong ca hai người dẫn binh tiến thẳng vào trọng địa của địch, như thế địch nhất định sẽ liều chết quay vể bảo vệ thành trì và ta sẽ hội họp với Triều Hàn tướng quân và An đệ sẽ cùng nhau thừa thắng tiến lên ép chúng vào thế vọng kiềng.

Nghe kế hoạch của A Tề, Triều Tống cười phá lên rồi trêu đùa nói:

- Tốt tốt lần này chúng ta sẽ đánh cho chúng không còn đường lui, bắt chúng phải cầu xin chúng ta mới thôi.

A Tề cười khúc khích trước lời nói đùa của Triều Tống, nhìn thấy A Tề có chút tự mãn, Toàn Phong liền lập tức chỉnh đốn nói:

Điện hạ… người không được như vậy.

Nghe Toàn Phong nói vậy, A Tề liền ngẩn người mà nhìn Toàn Phong, Toàn Phong lắc đầu nói:

- Người đời vẫn luôn có câu “kiêu binh tất bại”, chẳng lẽ người chưa từng nghe qua sao?

Nhìn thấy Toàn Phong trách mắng A Tề, Triều Tống liền ra mặt nói:

- Đệ đừng mắng điện hạ, người nói là ta cứ nhằm vào ta là được.

A Tề nghe vậy liền nói:

- Đệ biết…

Không đợi A Tề nói xong Triều Tống liền ngắt lời nói:

- Câu nói ấy đương nhiên ta biết, ta chỉ muốn nói đùa cho không khí vui tươi hơn thôi.

Nhìn thấy Triều Tống ra sức bênh vực A Tề, Toàn Phong vừa bất lực vừa cảm thấy nặng lòng mà nói:

- Đệ chỉ không muốn mọi người tự mãn rồi sinh ngạo mạn thôi.

Nhìn thấy Triều Tống và Toàn Phong mâu thuẫn, A Tề liền nhanh tay kéo Triều Tống ra sau rồi nhìn thẳng vào mặt Toàn Phong rồi hổ thẹn nói:

- Phong ca… đệ biết rồi… đệ không ngạo mạn cũng chẳng tự mãn.

Thấy A Tề nét mặt hoảng hốt ra sức giải thích, Toàn Phong lòng tự trách:

- Thiếu Toàn Phong… sao ngươi cứ phải như vậy… một kẻ lòng dạ hẹp hòi… khiến người người chán ghét như vậy chứ.

Trong lúc ấy thì A Tề vẫn không ngừng nghĩ ra lý do để thuyết phục Toàn Phong nói:

- Chỉ là vì đệ thấy…

Toàn Phong thở dài một tiếng rồi mỉm cười nói:

- Được rồi… ta hiểu điện hạ sẽ không như vậy…

A Tề sửng người trước thái độ bình thản của Toàn Phong, lòng nửa bất ngờ nửa hoài nghi liền nói:

- Phong ca… ta…

Toàn Phong nhoẻn miệng cười rồi gật đầu nói tiếp:

- Ta tin chắc điện hạ tuyệt đối không phải loại người dương dương tự đắc như vậy… vấn đề chắc có thể xuất phát từ ta…

A Tề ngẩn người miệng ngập ngừng nói:

- Ta… thực ra…

Toàn Phong không đợi A Tề nói hết liền nói:

- Vì đây là lần đầu tiên ta xuất chiến nên trong lòng không tránh khỏi có chút áp lực… nên…

Triều Tống đứng cạnh nghe vậy liền cười phá lên rồi bước đến khoác vai Toàn Phong rồi đùa cợt nói:

- Hóa ra Toàn Phong đệ cũng có lúc sợ hãi sao?

Đứng trước lời nói đùa của Triều Tống, Toàn Phong gượng cười rồi đáp:

- Thực lực của đệ có hạn, không tài nào sánh bằng huynh.

Triều Tống cười khúc khích không ngừng vỗ về Toàn Phong nói:

- Đệ nói ngốc nghếch gì đấy, không được hạ thấp bản thân như vậy, thực lực của đệ không phải có hạn mà là không thể xem thường được đấy, rõ chưa?

Bản thân Toàn Phong chưa từng hoài nghi sự chân thành của Triều Tống và A Tề dành cho mình thế nhưng giờ đây khi đứng trước sự rộng lượng của Triều Tống, Toàn Phong càng cảm thấy bản thân thực ích kỷ và xấu xí liền nói:

- Tống huynh, thực ra ban nảy thái độ của đệ không tốt, mong huynh thứ lỗi.

Triều Tống vốn là người hào phóng, không phải dạng người chấp nhặt nên khi đứng trước lời xin lỗi thành tâm này của Toàn Phong, đương Triều Tống sẽ bỏ qua mà nói:

- Được rồi… được rồi… giữa ta và đệ thì cần gì phải nhiều tiểu tiết như vậy.

Toàn Phong mỉm cười gật đầu đáp lại, A Tề đứng cạnh nhìn thấy hai người hòa thuận trở lại trong lòng cũng yên tâm hơn mà cười nói:

- Hai người làm đệ giật cả mình, cứ tưởng đâu sẽ long trời lỡ đất mất đấy.

Triều Tống nghe vậy liền phì cười rồi bước đến khoác vai A Tề rồi khẽ dí vào tai nói:

- Đệ đang lo lắng cho ta sao?

A Tề cũng vô cùng bất ngờ trước hành động này của Triều Tống, trong lòng chột dạ liền ngẩng đầu lên nhìn Toàn Phong thì đã thấy Toàn Phong sắc mặt tối sầm lại mà quay mặt lảng tránh ánh mắt của A Tề, A Tề ngay lập tức đẩy tay của Triều Tống ra rồi hoang mang nói:

- Ai thèm lo lắng cho huynh cơ chứ… đệ chỉ là sợ… sợ Phong ca…

A Tề ngập ngừng nói không thành lời nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo mà quan sát nhất cử nhất động của Toàn Phong như thế nào, Triều Tống lúc này cũng phát hiện ra ánh mắt của A Tề vẫn luôn dõi theo Toàn Phong mặc Toàn Phong có né tránh, trong lòng có chút bất an, lòng ngực có chút quặn thắt, nhìn thấy bầu không khí dần im ắng, Triều Tống liền đột ngột cười ầm lên rồi nói:

- Không lẽ đệ thực sự sợ ta và Toàn Phong sẽ đánh nhau sao?

A Tề khẽ lắc đầu rồi âm thầm nhìn Toàn Phong, nhìn thấy Toàn Phong không hề đáp trả, A Tề trong lòng buồn bả liền lảng sang chuyện khác nói:

- Chúng ta bàn đến đâu rồi nhỉ?

Triều Tống nghe hỏi liền phấn khởi nhìn vào sa bàn rồi suy nghĩ một lúc nói:

- À… đúng rồi… chúng ta bàn đến đâu rồi… à… hình như là đây.

Triều Tống chỉ vào một điểm trên sa bàn rồi nói tiếp:

- Ta và Toàn Phong sẽ cùng tiến vào trọng địa của địch để phá vỡ thế trận lần này.

A Tề nghe như vậy liền nói:

- Đúng rồi… đúng rồi… hành động lần này của hai người rất quan trọng đấy, nó quyết định sự thành bại của tất cả chúng ta… nên là nhất định… nhất định phải thành công, không được thất bại, hai huynh đã rõ chưa?

Triều Tống tươi vui mà gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

A Tề đảo mắt nhìn sang Toàn Phong rồi từ tốn nói:

- Phong ca… huynh thì sao?

Thấy A Tề nhìn mình, Toàn Phong cũng gật đầu rồi nói:

- Điện hạ yên tâm… lần này chúng ta nhất định sẽ đại công cáo thành.

A Tề nhoẻn miệng cười nhưng Toàn Phong vẫn lạnh nhạt mà nhìn A Tề, A Tề dù chạnh lòng nhưng chẳng thể làm gì hơn, mà chỉ dám bỉu môi uất ức nghĩ:

- Phong ca đáng ghét… huynh dám đối xử với đệ như vậy.

Không thèm để ý đến Toàn Phong nữa, A Tề nhìn sang Triều Tống rồi nói:

- Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi phụ thân của huynh cùng An đệ đến là chúng ta có thể lập tức xuất chiến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.