Bên phía Toàn Phong, ngày trước nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Toàn Phong đối với A Tề thì Tuệ Nghi cũng đã đủ đố kị rồi vậy mà nay lại còn biết A Tề là thân nữ nhi nữa Tuệ Nghi giờ đây trong lòng càng lo được lo mất hơn bao giờ hết, trong lòng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ:
- Cô ta… cô ta là… nữ nhi sao… Ngô… Thiên… Ý sao, sao có thể như vậy được?
Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của Tuệ Nghi, Toàn Phong nhìn thấy được tính nghiêm trọng của sự việc này liền lập tức dò hỏi Tuệ Nghi nói:
- Tuệ Nghi… muội đến từ lúc nào vậy?
Tuệ Nghi lúc này lòng như lửa đốt không muốn vòng vo thêm nữa liền trực tiếp bước đến ôm chằm lấy Toàn Phong rồi bày tỏ nói:
- Toàn Phong ca ca, muội… muội… thích huynh, muội đã thích huynh từ rất lâu rất lâu rồi.
Toàn Phong không hề dự liệu được Tuệ Nghi sẽ đi bước đi này nên vô cùng bất ngờ tròn mắt ngẩn người nhìn Tuệ Nghi, bối rối một hồi Toàn Phong cúi đầu kéo tay Tuệ Nghi ra rồi nghiêm mặt nói:
- Tuệ Nghi… thứ lỗi cho ta… ta không thể tiếp nhận tấm chân tình này của muội được.
Tuệ Nghi gương mặt biến sắt liền ngập ngừng hỏi:
- Huynh không chấp nhận muội sao… tại sao chứ?
Toàn Phong cúi đầu đắng đo hồi lâu rồi thành thực mà nói:
- Trong lòng ta đã có người mà ta thích rồi.
Tuệ Nghi như chết lặng rơm rướm nước mắt nhìn Toàn Phong, bản thân Tuệ Nghi dường như cũng đã biết rõ câu trả lời này nhưng vì sự cố chấp mà một mực không muốn thừa nhận điều đó, Toàn Phong nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Tuệ Nghi liền an ủi nói:
- Từ trước đến nay ta vẫn chỉ xem muội như muội muội của ta vậy chưa hề có những suy nghĩ vượt quá giới hạn ấy, xin muội thứ lỗi cho ta.
Nói xong Toàn Phong quay lưng rồi đi, Tuệ Nghi mỉm cười cay đắng mà nuốt nước mắt vào trong rồi nghiến răng căm phẫn hỏi:
- Là vì… cô ta sao?
Câu hỏi của Tuệ Nghi như một mũi tên, một phát bắn thẳng vào hồng tâm, nơi cất giữ vô vàn bí mật thầm kín của Toàn Phong, Toàn Phong khựng người im bặt một lúc rồi quay đầu lại nghiêm nghị đáp:
- Chúng ta cũng mau về thôi, mọi người đang chờ chúng ta đấy.
Dứt lời Toàn Phong rời đi nhanh chóng, Tuệ Nghi cũng bước theo sau, cả hai về chỗ ngồi xuống xem như chẳng có việc gì mà vẫn tiếp tục ngồi nghe hoàng hâu và Diệc Vương thay nhau kể chuyện hồi nhỏ của A Tề, quay qua quay lại thì không thấy A Tề và Triều Tống, vừa định đứng lên đi tìm họ thì lần lượt A Tề bước vào ngồi cạnh Toàn Phong một lúc lâu sau Triều Tống cũng về đến ngồi phía đối diệnToàn Phong, nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Triều Tống liền hỏi:
- Sắc mặt của Tống huynh không được tốt lắm, huynh có sao không?
Triều Tống nghe hỏi vậy liền nhìn sang A Tề, thấy A Tề nghe vậy liếc nhìn Triều Tống một cái rồi không mảy may nói gì thêm, thấy vậy Triều Tống liền đáp:
- Không sao, không sao vì trời oi bức quá thôi.
Toàn Phong nhìn Triều Tống rồi lại nhìn sang A Tề, thấy Toàn Phong nhìn mình A Tề từ gương mặt lạnh lùng kèm đôi mắt hình viên đạn đột nhiên biến thành gương mặt thánh thiện cùng đôi mắt chân tình cộng thêm nụ cười toả nắng mà nhìn Toàn Phong, Toàn Phong cũng dịu dàng mỉm cười đáp lại nụ cười ấy, Tuệ Nghi ngồi đối diện nhìn thấy cảnh tượng ấy, càng tức giận siết chặt bàn tay trừng mắt âm thầm nhìn A Tề, thầm nghĩ:
- Ta xem cô có thể đắc ý được bao lâu?
Hoàng hậu lúc này muốn tăng thêm không khí liền kể lại những câu chuyện nghịch ngợm khi nhỏ của A Tề khiến mọi người cười không ngớt, A Tề vui vẻ tươi cười, nét mặt rạng rỡ như nắng ban mai, khiến Triều Tống mãi mê nhìn không rời mắt, điều này vô tình rơi vào tầm mắt của Toàn Phong.
Từ ánh mắt say đắm ấy Toàn Phong chợt nhận thấy có điều gì đó bất ổn ở Triều Tống, Triều Tống càng lúc càng phấn khích với câu chuyện của hoàng hậu mà chẳng hề hay biết Toàn Phong đã lặng lẽ quan sát mình.
Nhìn thấy Triều Tống vui vẻ nô đùa trêu chọc A Tề, cử chỉ rất là thân mật, lúc này trong lòng Toàn Phong có chút gợn sóng, cảm giác đố kị dâng trào, Toàn Phong thầm nghĩ:
- Sao mình lại như vậy cơ chứ?
Giây phút A Tề mỉm cười rồi tựa đầu vào vai của Triều Tống khiến Toàn Phong nhận ra rằng không biết từ khi nào mà trái tim của mình đã trở nên chật hẹp như vậy, hình bóng ấy, nụ cười ấy không thể chia sẻ cho bất cứ ai nữa, Toàn Phong cúi đầu thở dài thầm nghĩ:
- Thiếu Toàn Phong… từ khi nào mà ngươi lại trở nên… đáng ghét như vậy chứ?
Dù rằng không cam tâm nhưng Toàn Phong cũng chỉ có thể im lặng nghiến chặt răng mà chịu đựng nỗi uất ức ấy, Toàn Phong quay người nhìn A Tề, từ sâu trong ánh mắt của Toàn Phong thấm đượm những nỗi lòng không thể giải bày cùng ai.
Trùng hợp thay lúc này đây hoàng hậu ngồi phía đối diện với Toàn Phong, nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng ấy, ánh mắt si tình ấy, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua hoàng hậu cũng có thể nhìn thấu được cảm xúc cũng như tâm tư đằng sau ánh mắt của Toàn Phong dành cho A Tề, hoàng hậu nhoẻn miệng cười thầm nghĩ:
- Đứa trẻ này… không lẽ…
A Tề cảm nhận được ánh mắt của Toàn Phong nhìn mình liền quay sang nhìn lại, Toàn Phong nhanh chóng tránh né ánh mắt của A Tề khiến A Tề cảm thấy khó hiểu, rồi lại bắt gặp ánh mắt hoàng hậu đang hướng về mình, hoàng hậu không nói gì chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn A Tề, A Tề nâng ly mời mọi người cùng cạn, hoàng hậu cầm ly rượu trên tay hướng về Toàn Phong nói:
- Toàn Phong, ly này coi như cảm tạ ngươi đã đỡ thay cho Thiên Nhi nhát kiếm đó.
Toàn Phong giật mình vì bất ngờ nhưng lại rất nhanh chóng lấy lại tinh thần mà nhìn A Tề rồi đáp:
- Hoàng hậu chớ có nói vậy, tận trung với quân thượng là việc một thần tử như thần nên làm... là việc nên làm thôi thưa hoàng hậu.
Hoàng hậu triều mến nhìn Toàn Phong nở một nụ cười dịu dàng gật gật đầu rồi cùng cạn ly, nhìn thấy Toàn Phong hết ly này đến ly khác, A Tề lo lắng liền căn ngăn nói:
- Phong ca đủ rồi… huynh đừng uống nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu.
Toàn Phong vẫn ánh mắt u buồn đầy tâm sự mà nhìn A Tề, lúc bấy giờ A Tề vẫn không biết gì mà chỉ cố gắng vươn người nắm lấy cổ tay để ngăn Toàn Phong đừng uống nữa, Tuệ Nghi ngồi cạnh nhìn thấy chướng mắt liền vung tay nắm chặt cổ tay khiến A Tề bất ngờ mà tròn xoe mắt nhìn Tuệ Nghi, bốn mắt chạm nhau, sợ mọi người bàn ra tán vào, Tuệ Nghi ngay lập tức hạ ánh mắt sắc bén của mình xuống rồi gượng cười nói:
- Điện hạ yên tâm, Toàn Phong ca ca đã có tiểu nữ lo rồi, không dám làm phiền điện hạ.
Nghe những lời nói đó của Tuệ Nghi, A Tề trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu không đáp, vừa dứt lời Tuệ Nghi liền quay sang dịu dàng nói với Toàn Phong:
- Toàn Phong ca ca… huynh không biết uống rượu nên đừng uống nhiều quá… huynh ngoan nào…
Toàn Phong tỏ vẻ không thích liền nói:
- Uống một chút cũng không sao.
Dù rằng có rất nhiều sự hiện diện ở đấy nhưng mà ánh mắt của Toàn Phong vẫn chỉ dõi về một phía không rời, Tuệ Nghi chen ngang khiến cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa nhưng vẫn không tài nào ngăn được ánh mắt ấy, ánh mắt si tình chan chứa bao nỗi niềm không thành lời, Tuệ Nghi thấy vậy cũng liền nhìn theo hướng ấy thì phát hiện người đối diện lại là A Tề.
A Tề nhìn thấy hai người họ tận tình chăm sóc lẫn nhau, trong lòng vô cùng khó chịu mà né tránh ánh mắt của Toàn Phong, Tuệ Nghi thì phẫn nộ không lời nào có thể diễn tả được tâm trạng lúc này, nhìn thấy A Tề quay mặt né tránh ánh mắt của mình, Toàn Phong buồn bã nghĩ:
- Hóa ra… cô ấy chán ghét mình đến như vậy, hóa ra… trong lòng cô ấy mình lại chẳng có vị trí gì?
Càng nghĩ lòng ngực càng đau nhói, Toàn Phong bất giác mà khẽ cảm thán nói:
- Hôm nay… ta không vui… ta muốn thêm một chút.
Câu nói ấy được thốt ra từ miệng của Toàn Phong khiến Tuệ Nghi bối rối mà ngơ người nhìn theo Toàn Phong, từng ly từng ly cứ thế mà uống cạn, nhìn thấy dáng vẻ tiều tùy tự chuốc say mình của Toàn Phong càng khiến Tuệ Nghi đau lòng hơn hết, thầm nghĩ:
- Tại sao chứ… bộ dạng này… là thứ mà trước nay muội vẫn chưa từng được thấy… thế mà… vì cô ta… huynh lại trở thành như vậy sao?
Tuệ Nghi tức giận liền đưa tay giật lấy ly rượu nói:
- Huynh say rồi… đừng uống nữa.
Hành động này của Tuệ Nghi đã thu hút sự chú ý của mọi người, hoàng hậu nhìn thấy vậy liền nói:
- Toàn Phong… ngươi đúng là say rồi… hãy ngừng lại tại đây đi…
Triều Tống quay đầu thì nhìn thấy Toàn Phong gương mặt đã đỏ ửng lên liền hoảng hốt mà bước đến nói:
- Toàn Phong đệ say rồi… đừng uống nữa.
Toàn Phong nhìn Triều Tống rồi nở nụ cười đáp:
- Tống ca… đệ không say… đệ vẫn còn rất tỉnh táo… thật đấy…
Câu nói vừa dứt Toàn Phong gục ngã vào vòng tay của Triều Tống, A Tề giật mình liền bật dậy nói:
- Phong ca… huynh ấy sao rồi?
Triều Tống cúi đầu xem xét rồi lắc đầu đáp:
- Không sao, đệ ấy chỉ là say quá nên ngủ thiếp đi thôi.
A Tề thở phào nhẹ nhõm, hoàng hậu nhìn thấy dáng vẻ đầy lo lắng của A Tề trong lòng dường như đã hiểu ra gì đó liền mỉm cười, Tuệ Nghi nhìn thấy Toàn Phong ngất đi liền nói:
- Nếu như Toàn Phong ca ca đã ngủ rồi vậy thì hãy để muội đưa huynh ấy về phòng nghĩ ngơi.
A Tề nghe vậy liền sửng người ngập ngừng do dự muốn cản ngăn Tuệ Nghi, hoàng hậu thấy vậy liền đứng ra nói:
- Toàn Phong say rồi… Triều Tống cậu hãy đưa Toàn Phong về phòng đi, Hà nương tử dù gì cũng là thân nữ nhi… làm như vậy không đúng lễ nghi cho lắm.
Nghe thấy hoàng hậu nói như vậy, Tuệ Nghi chẳng dám kháng chỉ, chỉ đành im lặng mà nghe theo, Triều Tống thấy vậy liền gật đầu rồi cõng Toàn Phong trên lưng rồi đi theo tì nữ về phòng của mình nơi mà hoàng hậu đã chuẩn bị sẵn cho họ.