Trong lúc tất cả đang mải mê nghe câu chuyện cười của Triều Tống thì hoàng hậu đứng dậy lặng lẽ bước ra khỏi bàn rồi quay lưng ra dấu ý muốn A Tề đi theo mình, A Tề vừa nhìn liền hiểu ngay thế là cũng âm thầm rời đi theo hoàng hậu, bước ra khỏi phòng, cả hai ra vườn hoa phía sau hậu viện để nói chuyện, hoàng hậu nét mặt rạng ngời nhìn A Tề bảo:
- Thiên Nhi nhìn thấy con an toàn trở về lòng ta đã an tâm phần nào, thật là cảm tạ thần phật đã bảo hộ con.
A Tề nhìn gương mặt tiều tuỵ đã hằn rõ nếp nhăn của hoàng hậu, trong lòng cảm thấy tội lỗi mà nói:
- Là Thiên Nhi, à không là Ý Nhi bất hiếu… đã để mẫu hậu phải lo lắng như vậy.
Nhìn thấy A Tề ăn năn, hoàng hậu mỉm cười nhìn lên khoảng trời mênh mông rồi bình thản đáp:
- Nuôi con trăm tuổi thì phải lo đến chín mươi chín năm, phận làm phụ mẫu ai mà chẳng như thế cơ chứ.
A Tề cúi đầu lòng vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa vô cùng cảm kích, lúc này A Tề cũng dần hiểu được nỗi lòng của hoàng hậu trong suốt bao năm qua, mà trầm giọng khẽ nói:
- Mẫu hậu… người cứ yên tâm, Ý Nhi đã trưởng thành rồi, con biết tự lo lắng cho bản thân mình mà.
Hoàng hậu mỉm cười lắc đầu đáp:
- Dù con có lớn như thế nào thì trong mắt người làm mẫu thân như ta… thì con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ nhỏ mà thôi.
A Tề xúc động khóe mắt rưng rưng, siết chặt bàn tay cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi, lòng thầm nghĩ:
- Mẫu hậu… cảm tạ người… vì đã là mẫu hậu của con.
Hoàng hậu bất chợt nhớ ra liền hỏi:
- À đúng rồi, khi nảy bệ hạ triệu kiến con, là vì có chuyện gì quan trọng sao?
A Tề được hỏi liền đáp:
- Đúng vậy mẫu hậu, con đã được lệnh của phụ hoàng sẽ xuất binh thảo phát Chu Hoả.
Hoàng hậu bất ngờ sửng người nhìn A Tề và nói:
- Xuất binh thảo phạt Chu Hoả sao, tại sao lại cử con đi, chuyện này vốn do Triều Hàn tướng quân đảm nhiệm mà.
Thấy rõ nét mặt hoảng sợ của hoàng hậu, A Tề liền trấn an hoàng hậu và nói:
- Mẫu hậu, đây vốn là trách nhiệm của một thái tử như con, là việc con nên làm, người cứ yên tâm nay con không còn đơn thân độc mã nữa, bên cạnh con còn có hai huynh đệ kết nghĩa, những người con có thể tin cậy có thể vào sinh ra tử cùng con, có họ bên cạnh con tuyệt đối không sao đâu, xin người cứ yên tâm.
Hoàng hậu vẫn không yên tâm, vẫn muốn ngăn cản A Tề liền hết lời khuyên ngăn:
- Nhưng lần này là ra chiến trường, chiến trường đao thương vô nhãn, bản thân con lại là nữ nhi… lại không có nhiều kinh nghiệm trong việc dẫn binh.
Càng nghĩ hoàng hậu cảm thấy càng không yên lòng, nhất quyết nói:
- Không được, chuyện này không thể như vậy được, ta phải đi gặp bệ hạ, xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh mới được.
Nghe vậy A Tề vô cùng hoảng hốt mà đưa tay ngăn bước hoàng hậu lại rồi nói:
- Mẫu hậu…
Hoàng hậu ý đã quyết, vốn không để tâm đến A Tề, dù là vậy A Tề vẫn quyết liệt cản bước hoàng hậu, A Tề quỳ thẳng xuống dưới chân hoàng hậu rồi nói:
- Mẫu hậu… xin người hãy dừng bước.
Hoàng hậu hoàn toàn bị bất ngờ trước hành động này của A Tề, không biết phải làm gì tiếp theo, hoàng hậu ngơ người nói:
- Ý Nhi… con…
A Tề không hề do dự mà kiên quyết nói:
- Ý Nhi ý đã quyết tuyệt không thay đổi, dù người có đi gặp phụ hoàng thì cũng vậy thôi.
Vừa dứt lời A Tề liền dập đầu khẩn cầu hoàng hậu nói:
- Ý Nhi khẩn xin mẫu hậu… xin người… thành toàn cho ý nguyện này của con.
Hoàng hậu vừa đau lòng xót xa vừa có chút xúc động trước ý chí quyết tâm của A Tề, hoàng hậu rơm rớm nước mắt nhìn A Tề:
- Ta thân là mẫu hậu của con nhìn thấy còn bước vào hiểm nguy lẽ nào bỏ mặc không lo được chứ?
A Tề đứng lên ôm chằm lấy người hoàng hậu ra sức trấn an tình thần của người:
- Mẫu hậu xin hãy an tâm, Ý Nhi nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân cũng như bá tánh Thanh Lôi, người từng nói con là người được thiên định mà nếu là vậy trời cao nhất định sẽ chở che cho con.
A Tề dùng ánh mắt kiên định mà thuyết phục hoàng hậu, hoàng hậu không thể làm gì hơn chỉ đành bất lực khẽ gật đầu, A Tề mỉm cười cầm lấy bàn tay của hoàng hậu rồi nói:
- Đa tạ mẫu hậu đã thành toàn cho con.
Hoàng hậu vẫn im bặt không nói lời nào thêm, A Tề thấy vậy liền nói:
- Chúng ta ra ngoài đã lâu rồi mau quay về thôi kẻo mọi người lo lắng.
Hoàng hậu nghe vậy liền lau nước mắt rồi quay người đi, từ phía sau cây cột gần đó Toàn Phong đã vô tình nghe được hết câu chuyện của A Tề và hoàng hậu, trong lòng mừng rỡ khi biết A Tề là thân nữ nhi.
Toàn Phong cúi đầu cười tủm tỉm vừa lúc định bước ra để đối mặt bày tỏ với A Tề thì Toàn Phong vô tình nhìn thấy phía xa kia Tuệ Nghi đang đứng trừng mắt nhìn mình, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tuệ Nghi Toàn Phong hốt hoảng chạy đến kéo Tuệ Nghi rời đi ngay.
Còn riêng A Tề thì vẫn chưa hay biết chuyện gì chỉ đứng nhìn những bông hoa đang đua nhau khoe sắc mà lòng cảm thấy có chút bình yên, bỗng phía sau có tiếng nói vang lên:
- Tại sao không phải là Thiên Nhi mà lại là Ý Nhi?
A Tề như chết lặng từ từ quay người lại nhìn thấy Triều Tống đang đứng nhìn mình với đôi mắt tò mò khó hiểu, A Tề mở tròn mắt không nói lên được lời nào, A Tề có ý muốn thăm dò Triều Tống liền hỏi:
- Huynh nói gì vậy, huynh đến từ khi nào vậy sao không gọi đệ?
Triều Tống khẳng khái nói:
- Ta vô tình đi ngang qua đây và đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa bệ hạ và hoàng hậu.
A Tề bất động nhìn Triều Tống và hỏi lại:
- Toàn… toàn bộ sao?
Triều Tống không do dự trả lời:
- Đúng vậy, Ý Nhi… đệ… đệ… là nữ nhi sao?
A Tề nuốt nước bọt nhìn xung quanh xem có ai khác nữa không, thấy không ai A Tề liền túm tay Triều Tống kéo vào thư phòng, thái độ hốt hoảng của A Tề càng khiến Triều Tống nghi ngờ hơn Triều Tống nhìn A Tề và hỏi:
- Điện hạ người thực sự là… nữ nhi sao?
Nhìn thấy không thể che giấu được nữa A Tề bèn chọn cách nói sự thật cho Triều Tống nghe, nghe xong Triều Tống ngơ người, nửa tỉnh nửa mê, nửa tin nửa ngờ, Triều Tống thất thần mà lẩm bẩm nói:
- Nếu người thực sự là nữ nhi, nhất định đệ sẽ có…
A Tề tò mò không hiểu bèn hỏi lại:
- Có gì cơ?
Triều Tống mặt đỏ bừng lên, dùng tay diễn tả vẻ một đường cong vòng cung trước ngực, nhằm biểu thị cho A Tề hiểu, A Tề nhìn theo hành động đó rồi cúi đầu nhìn xuống ngực, bỗng hiểu ra ý của Triều Tống, A Tề lập tức ôm ngực tức giận nói:
- Huynh đang nghĩ gì đấy, huynh muốn chết sao?
Triều Tống ngơ người nhìn vào cánh tay đang che vùng ngực của A Tề hỏi:
- Có thật sao, sao ta nhìn không ra vậy, người thực sự là nữ nhi sao?
A Tề nổi giận cao giọng mắng chửi Triều Tống:
- Huynh đang nhìn gì đấy, còn không mau quay đi chỗ khác.
Triều Tống bị quát nên giật mình lập tức quay người lại, nhìn thấy sự e thẹn của A Tề trong lòng có chút bồi hồi, xuyến xao một cách khó tả, A Tề nghiêm giọng nói tiếp:
- Nếu huynh xem ta là huynh đệ, chuyện này nhất định không được để người thứ ba biết, chuyện này hệ luỵ rất lớn nếu có người biết thì đừng nói cái đầu của ta phải rơi xuống, ngay cả đầu huynh cũng khó giữ.
Nghe vậy Triều Tống quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của A Tề không do dự liền gật đầu đồng ý, A Tề lúc này nhìn thấy Triều Tống vẫn nhìn mình không rời nên lại quát to:
- Còn không xoay mặt đi, huynh định nhìn ta đến khi nào đây?
Nghe vậy Triều Tống ngay lập tức quay đầu sang chỗ khác tiếp, A Tề trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ nói:
- Nhờ cả vào huynh đấy, Tống ca.
Vì đó là Triều Tống nên A Tề cũng yên tâm phần nào rồi nhanh chóng rời đi quay về bữa tiệc, bỏ lại một mình Triều Tống ở lại thư phòng, Triều Tống khi nghe được những lời nói đó của A Tề trong lòng không khỏi xúc động.
Triều Tống quay người lại nhìn thấy A Tề đã bỏ đi, tay chân Triều Tống bủn rủn không chút sức lực ngồi bệt xuống đất, hai tay thuật lại hành động lúc nảy, rồi đặt tay lên ngực mình, cảm nhận được tim mình có chút loạn nhịp, hai tay có hơi run run, trong đầu liên tưởng đến gì đó rồi mặt lại nóng ran lên.
Triều Tống bất ngờ dùng hai tay liên tục tát mạnh vào mặt mình, nhằm khiến bản thân tỉnh táo lại, Triều Tống tự hỏi bản thân:
- Tên khốn nhà ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Hỏi xong bản thân Triều Tống nhớ lại quảng thời gian gần gủi với A Tề ngày trước, hình ảnh lúc Triều Tống nam cải nữ trang chọc ghẹo A Tề, rồi thời điểm còn ở Quân Hiên cả hai sáng ngày kề bên nhau choàng vai bá cổ, nghĩ đến những chuyện đó Triều Tống trong lòng bỗng có chút hưng phấn, hai tai đỏ ửng, Triều Tống nở một nụ cười dịu dàng và nói:
- Ý… Ý Nhi.