Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết




Sau hai ngày ở lại Tây Đô, Ninh Tuyết thăm dò được Hạ tướng quân và Dương tướng quân quyết định ngày mai sẽ xuất binh, Ninh Tuyết và Tiểu Hương vẫn đang trong quán trọ vừa lúc đang chuẩn bị, thì bên ngoài có một tiểu nhị bưng ấm trà nóng bước vào nói:

- Tiểu nương tử đây là trà ấm, mời dùng tự nhiên.

Ninh Tuyết ngước mắt nhìn Tiểu Hương hỏi:

- Muội gọi sao?

Tiểu Hương lắc đầu thế là tiểu nhị liền nói:

- Gần đây thời tiết Tây Đô đang trở lạnh, trưởng quầy biết tiểu nương tử từ xa đến sợ không thích nghi được nên bảo tiểu nhân đem ấm trà nóng cho tiểu nương tử dùng.

Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu thầm nghĩ:

- Cách phục vụ của họ có vẻ khá chu đáo đấy, rất hiểu tâm lý.

Thế là Ninh Tuyết trong túi móc ra vài bạc lẻ đưa cho tiểu nhị rồi nói:

- Đa tạ trưởng quầy giúp ta.

Tiểu nhị cầm vài bạc lẻ mỉm cười gật đầu lia lịa cảm ơn rồi mau chóng ra ngoài, Tiểu Hương thấy vậy cũng rót một ly trà ấm đưa cho Ninh Tuyết rồi nói:

- Cô nương uống chút trà ấm trong lúc chờ đợi lão gia xuất hành đi ạ.

Nhìn thấy khí trời đúng là ngày càng se lạnh Ninh Tuyết cầm ly trà trên tay rồi biểu Tiểu Hương cũng rót một ly uống cho ấm người, thế là cả hai người vừa ngồi nói chuyện vừa uống cạn ly trà thế nhưng họ không biết rằng trong ly trà từ đầu đã bị tẩm thuốc mê.

Đúng như kế hoạch, uống được vài ngụm, Ninh Tuyết bỗng cảm thấy choáng váng, hướng mắt nhìn sang Tiểu Hương, hình ảnh của Tiểu Hương càng lúc càng mờ ảo, chẳng lâu sau cả hai nhanh chóng gục xuống bàn, từ bên ngoài có môt người hé cửa ra xem xác nhận tình hình, đằng này Hạ tướng quân cùng một vài vị tướng dưới trướng xuất hành, như đã bàn bạc trước Dương tướng quân sẽ ở lại trấn giữ cổng thành cũng như bảo vệ an toàn cho mọi người trong thành.

Còn về Hạ tướng quân thì sẽ xuất binh lên đường, việc Hạ tướng quân cầm binh thảo phạt từ lâu đã truyền đến tai Tiêu Quốc, thân là thái tử lần này Chấn Long đích thân dẫn binh ứng chiến, cả hai giáp mặt nơi chiến trường, Chấn Long khoác trên người bộ giáp phuc uy mãnh, đĩnh đạc hiên ngang ngồi trên yên ngựa, nhìn thấy Hạ tướng quân Chấn Long vẫn phải hữu lễ chắp tay cúi người chào hỏi nói:

- Hạ tướng quân… đã lâu không gặp.

Hạ tướng quân mỉm cười gật đầu nói:

- Cậu là thái tử của Tiêu Quốc, người quân ta thần nếu như vậy e rằng không đúng lễ, vốn dĩ phải là Hạ mỗ hành lễ với thái tử.

Chấn Long mỉm cười cúi đầu nói:

- Cái lễ này của ta chuyện nên làm thôi, người nhất định hiểu ý ta mà, còn về cái lễ của người ta e rằng ta nhận không nỗi cũng chẳng gánh vác nỗi.

Hạ tướng quân cười phá lên rồi nói:

- Một lão tướng già yếu vô dụng như ta sao dám nhận cái lễ to như vậy từ điện hạ.

Chấn Long cũng mỉm cười nói:

- Chuyện chào hỏi đã xong, bây giờ đến lúc chúng ta nói vào chính sự rồi.

Hạ tướng quân gật đầu, đưa tay mời Chấn Long nói:

- Những năm qua đôi bên đã ngừng giao chiến, nay thiên hạ thái bính, bá tánh an cư, cớ sao Hạ tướng quân lại muốn một lần khơi dậy chiến loạn như vậy, điều này vẫn luôn khiến ta khó lòng hiểu nổi, rốt cuộc tướng quân có dụng ý gì khác chăng.

Hạ tướng quân mỉm cười nói:

- Bản thân ta dù là không muốn, nhưng thân là thần tử, lệnh vua khó kháng, chính vì thế...

Chấn Long tò mò hỏi:

- Chính vì thế...

Hạ tướng quân mỉm cười nói:

- Hạ mỗ dựa vào chút giao tình giữa ta và người cũng như là với tiểu nữ cả gan cầu xin thái tử một việc.

Chấn Long mỉm cười tỏ vẻ hiếu kì hỏi tiếp:

- Dựa vào giao tình để khẩn cầu sao, đây có vẻ trái với tác phong làm việc của người thì phải?

Tướng quân trầm tư hồi lâu rồi gật đầu tán thành nói:

- Khiến điện hạ chê cười rồi.

Chấn Long mỉm cười nói:

- Nếu vậy Hạ tướng quân nói thử xem ta có giúp được không?

Hạ tướng quân suy ngẫm một lúc rồi nói:

- Lần này ta xuất binh lòng đã quyết, nhất định phải giao tranh, thế nhưng chính vì không muốn khơi dậy chiến loạn cũng như phá hủy sự yên bình vốn có của mảnh đất này nên ta có một thỉnh cầu mong thái tử toại nguyện cho.

Chấn Long càng nghe càng tò mò với thỉnh cầu ấy liền tặc lưỡi trừng mắt nhìn tướng quân rồi nói:

- Người khiến ta tò mò thật đấy, cứ nói thẳng ra thử xem.

Tướng quân nghe vậy liền dứt khoác với giọng nói đanh thép hạ giọng nói:

- Đơn đả độc đấu, thành vương bại khấu, không liên luỵ bá tánh vô tội.

Chấn Long vô cùng bất ngờ trước lời đề nghị này nhưng cũng hiểu rõ tâm tư phía sau thỉnh cầu này, Chấn Long mỉm cười thầm nghĩ:

- Đúng là không phải khi không mà toàn Tây Đô này phong người là thần.

Tướng quân nhìn thấy Chấn Long không đáp liền gặn hỏi:

- Thái tử… được không?

Dòng suy nghĩ này vừa dứt thì một dòng suy nghĩ khác lại hiện lên:

- Ninh Tuyết… ta thật ngượng mộ muội vì có một phụ thân anh dũng chí khí như vậy, tấm lòng vĩ đại của ngài ấy lớn đến mức có thể dung nạp được cả thiên hạ này rồi.

Cận vệ của Chấn Long nghe vậy liền nắm lấy cánh tay phải của Chấn Long, lắc đầu ra hiệu đừng tin tưởng lời nói của Hạ tướng quân, nhìn thấy Chấn Long im lặng suy nghĩ, cận vệ liền nói:

- Long à chuyện này nhất định có âm mưu, không được tin hắn.

Chấn Long đưa mắt nhìn chằm chằm tướng quân, tướng quân đưa tay hạ lệnh các vị tướng dừng lại không theo sau, một mình Hạ tướng quân đánh ngựa tiến về phía Chấn Long, binh lính của Chấn Long lập tức tiến lên phía trước phòng vệ, thấy vậy binh lính của Hạ tướng quân cũng có hành động, chuẩn bị xông lên nhưng ngay lập tức bị tướng quân đưa tay ra hiệu lắc đầu nói:

- Bình tĩnh nào, không sao đâu.

Thấy vậy Chấn Long cũng kêu thuộc hạ lui xuống để ngựa của tướng quân tiến tới, cận vệ nghe vậy lòng vẫn không ngừng lo lắng nói:

- Long à.

Chấn Long quay đầu lại nhìn cận vệ rồi, tận sâu trong ánh mắt ấy Chấn Long nhìn thấy sự lo lắng bất an của cận về liền gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu rồi từ tốn trấn an nói:

- Không sao đâu, cậu cũng lui về sau đi, mọi chuyện tớ có thể lo liệu được.

Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự tự tin của Chấn Long cận vệ cũng đành đặt niềm tin mà cùng tất cả binh lính khác của Chấn Long cũng dần thụt lùi về sau, Hạ tướng quân bước gần mỉm cười nói:

- Ta muốn nói chuyện với cậu.

Nói xong nhân lúc Chấn Long không để ý tướng quân rút kiếm chém về phía Chấn Long, Chấn Long ngay lập tức né kịp, cận vệ của Chấn Long tức tốc xông lên hộ giá, Chấn Long liền hét to:

- Ngừng lại… đừng qua đây.

Hô to xong Chấn Long mỉm cười đắc ý nói:

- Thượng Vũ sao... được... lần này ta cũng muốn được cùng tướng quân đánh một trận thực thoả thích.

Hạ tướng quân nghe vậy liền mỉm cười nói:

- Rút kiếm đi.

Chấn Long tự tin rút kiếm giương cao rồi nhếch miệng khiêm tốn nói:

- Tướng quân… xin được chỉ giáo thêm.

Hạ tướng quân cười phá lên rồi nói:

- Thái tử khách sáo quá rồi, ta một thân già yếu, e rằng phải đành nhờ thái tử nương tay.

Vừa dứt lời cả hai ánh mắt rực lửa nhìn nhau, ngay lập tức hai chiến mã lao thẳng vào nhau, hai con ngựa chạy ngang qua nhau, Chấn Long và tướng quân đấu kiếm, hai lưỡi kiếm lướt ngang qua nhau tạo ra âm thanh xẹc xẹc, chẳng ai chịu thua ai, cả hai nhanh chóng quay đầu ngựa lại Chấn Long vung kiếm về phía ngựa của tướng quân nhằm đánh ngã tướng quân.

Thế nhưng đâu dễ dàng như thế, tướng quân ngay lập tức biết được ý đồ của Chấn Long liền đưa kiếm đỡ lại, vung chân đá mạnh về phía đầu ngựa của Chấn Long khiến Chấn Long mất thăng bằng rơi khỏi ngựa, Chấn Long nhanh chóng đáp đất bằng hai chân, tướng quân đạp lên lưng ngựa lấy đà bay về phía Chấn Long, mũi kiếm hướng thẳng về Chấn Long, thế nhưng Chấn Long nhanh nhẹn đỡ lấy nhát kiếm, cả hai giao chiến kịch liệt.

Còn về bên này, tướng quân xuất binh được hai canh giờ Ninh Tuyết và Tiểu Hương mới tỉnh dậy, Ninh Tuyết vừa tỉnh dậy đầu nhức nhói, nhìn quanh căn phòng thì thấy Tiểu Hương vẫn còn đang hôn mê, liền đánh thức Tiểu Hương hỏi:

- Rốt cuôc có chuyện gì vậy?

Tiểu Hương vẫn còn ngáo ngu ngáo ngơ chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, Ninh Tuyết nhìn xuống ấm trà liền biết ngay chuyện gì liền nói:

- Trong trà có thuốc.

Ngay lập tức Ninh Tuyết cầm thanh kiếm mở toang cửa phòng ra, thì nhìn thấy năm bảy tên quân binh đang canh cửa, nhìn thấy Ninh Tuyết một tên binh lính nói:

- Ta nhận lệnh tướng quân phải bảo vệ tiểu nương tử chu toàn, mời người vào lại bên trong.

Ninh Tuyết bỏ ngoài tai những lời binh lính nói liền đi một mạch, năm bảy tên binh lính liền vây quanh Ninh Tuyết, nhìn trời đã lên cao, Ninh Tuyết trong lòng có dự cảm không tốt càng lo lắng không nguôi, liền tức giận nói:

- Ta không có thời gian đùa giỡn với các ngươi, tránh ra mau.

Ninh Tuyết bước tiếp thì ngay lập tức bị một binh lính rút kiếm kề ngay cổ nói:

- Xin tiểu nương tử đừng ép bọn ta.

Tiểu Hương đứng cạnh hốt hoảng gọi to:

- Cô nương cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.