Vòng Ngọt Ngào - Tây Tây Ngải Âu

Chương 42: Chọn anh (Hoàn)




Giống như Hứa Điềm, ​​​​Diệp Thanh cũng là học trò của Từ Chính Thanh.

Lần đầu tiên gặp Từ Chính Thanh ở trường đại học A, Diệp Thanh đã bị người đàn ông lịch sự, trầm ổn này thu hút.

Khi đó, Từ Chính Thanh không như bây giờ lúc nào cũng cố tình tỏ ra lạnh lùng, khó gần trên bục giảng. Anh trưởng thành, dịu dàng và mạnh mẽ, khiến nhiều cô gái nhỏ lúc bấy giờ luôn ảo tưởng.

Diệp Thanh là người bị trầm mê nhiều nhất trong số họ.

Khi đó Từ Chính Thanh dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không hiểu được bản chất đáng sợ của câu nói "Ngôn ngữ rất đáng sợ", anh dựa vào bản thân mình luôn hành động ngay thẳng, đoan chính, chưa bao giờ cố ý giữ khoảng cách với bất kỳ ai.

Cuối cùng điều đó đã gây nên đại họa.

Với tư cách là một thầy giáo của trường, Từ Chính Thanh đã bị bức thư nặc danh báo cáo những điều không rõ ràng về mối quan hệ của anh với các học sinh nữ của mình, tình yêu đơn phương thành cẩu thả, giả cũng thành sự thật.

Sau khi vụ việc được đưa ra ánh sáng, Từ Chính Thanh đã tự nguyện từ chức, thay đổi đến thành phố khác bắt đầu lại. Nhưng lần này anh đã thể hiện là mình là người khó gần và lạnh lùng ngay từ đầu.

Chẳng qua trên đường đi đã xảy ra chuyện bất ngờ, anh gặp được Hứa Điềm.

Không lâu sau khi Từ Chính Thanh từ chức, Diệp Thanh cũng thôi học. Dư luận là một mặt, một mặt là cô nàng muốn đi tìm Từ Chính Thanh, cô nàng cho rằng Từ Chính Thanh yêu mình.

Tuy nhiên, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Hứa Điềm cùng Từ Chính Thanh đi với nhau, cô nàng đã biết rằng việc từ bỏ tương lai đầy hứa hẹn của mình chỉ làm cảm động chính bản thân mình mà thôi.

Chỉ có chút không cam lòng.

Vì vậy, Diệp Thanh đã chọn kể cho Hứa Điềm nghe mọi chuyện trong quá khứ, đó là một cái gai trong lòng cô.

Hứa Điềm nghe xong, trên mặt có dáng vẻ hoảng hốt.

Diệp Thanh mỉm cười, nhưng thực ra trong lòng cô nàng cũng không nhẹ nhõm cho lắm, trút giận xong cũng không thể vui mừng chút nào.

Hai người chia nhau ra ở ngã tư đường, những cuộc gọi nhỡ gửi đến Từ Chính Thanh vẫn chưa nhận được hồi âm, Hứa Điềm không còn nghĩ đến việc anh xin nghỉ phép dài ngày vào lúc này là có ý gì. Cô không muốn quay lại trường học, thành phố này cũng không có nơi nào để đi, vừa đi bất giác đã đến công viên giải trí.

Đây là nơi lần đầu tiên Từ Chính Thanh đưa cô đi chơi. Tại đây, họ đã có những kỷ niệm rất đẹp.

Hứa Điềm ngây ngốc một lát, trong đầu có những suy nghĩ miên man, nụ cười dịu dàng với vẻ mặt bất đắc dĩ của Từ Chính Thanh, tấm lưng rộng lớn đeo tạp dề đang nấu ăn, lúc hai người liều chết dây dưa ở trên giường.

Hứa Điềm gần như sắp khóc, nhưng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Lúc cuộc gọi được kết nối, âm thanh dịu dàng quen thuộc vang lên:

"Sao vậy Điềm Điềm? anh vừa mở họp."

Hơi nước tụ lại trong hốc mắt lúc này cuối cùng cũng ngưng tụ thành nước mắt, rơi xuống tí tách trên đầu gối, trở về bình tĩnh.

Hứa điềm không nhịn được nữa, mở miệng chất vấn: "Tại sao anh lại nghỉ phép? Từ Chính Thanh, anh định từ chức rồi lại biến mất khỏi thành phố này như lần trước à?"

Từ Chính Thanh nghe được từ 'lại'.

Anh hiểu ra: "Diệp Thanh đã tìm em?"

Hứa Điềm mím môi không nói, sợ mở miệng sẽ lộ ra tiếng khóc nức nở trong giọng mình.

Từ Chính Thanh thở dài nói: "Vốn muốn nói cho em biết chuyện đó sau, quên đi, em đang ở đâu, chuyện này nên gặp nhau nói thì tốt hơn."

Hứa Điềm lý giải lời nói của anh theo hướng bi quan nhất. Vì vậy một tiếng sau đó, thời điểm Từ Chính Thanh đuổi đến công viên giải trí, anh nhìn thấy cô gái có đôi mắt đỏ hoe đang đẫm trong nước mắt.

Từ Chính Thanh bất đắc dĩ bật cười: "Sao lại khóc?"

Anh ngồi xổm trước mặt Hứa Điềm, giúp cô lau nước mắt: "Chỉ là đổi một công việc mới thôi, sau này anh vẫn đủ khả năng nuôi được em."

Hứa Điềm sửng sốt.

Cảm xúc của cô kích động đến mức không kìm được bật khóc nức nở: "Là sao cơ?"

"Anh tính từ chức ở trường, vừa lúc công ty của nhà có có nhiều việc cần phải lo, ba mẹ đã muốn anh quay về giúp họ từ lâu."

Mặc dù Từ Chính Thanh cười nói, cùng với hành động bình tĩnh nhưng Hứa Điềm biết anh rất thích nghề giáo viên.

Nghe xong Hứa Điềm không vui lắm: "Nhưng mà..."

Từ Chính Thanh lắc lắc đầu ngắt lời cô: "Điềm Điềm, mỗi người trưởng thành đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Từ bỏ nghề nghiệp mình thích phải trả cái giá rất đắt, nhưng nếu đã lựa chọn em, anh nghĩ chuyện này chẳng có gì là to tát cả."

"Anh đủ tỉnh táo, cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Nhưng Điềm Điềm, còn em thì sao, em suy nghĩ cẩn thận chưa?"

"Anh không còn trẻ nữa, chẳng bao lâu nữa sẽ ba mươi tuổi, anh lớn hơn em tám tuổi. Nếu em chọn anh, cái giá em phải trả là có thể vài năm nữa sẽ phải chịu đựng tuổi già của anh. Lúc đó em còn trẻ, lúc đó tóc anh đã bạc, anh sẽ ngã xuống rồi chết trước em, để lại cho em một đống chuyện vụn vặt phức tạp, dù vậy, em vẫn bằng lòng chọn anh chứ?"

Trong giọng nói bình thản của Từ Chính Thanh, nước mắt Hứa Điềm rơi xuống như mưa.

Nếu việc thuyết phục Hứa Điềm có thể được ví như một cánh cửa thì có lẽ từ lúc Từ Chính Thanh sinh ra đã có sẵn chìa khóa.

Hứa Điềm cố gắng mỉm cười.

"Em bằng lòng." Cô run rẩy nói.

- -----------------

HoànToàn Văn.

3/11/2023-29/11/2023

Truyện bị reup ở khắp nơi, tuy hơi buồn nhưng mà thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.