Vòng Đu Quay

Chương 24: Qua vòng




Hai chị em bị lời này hấp dẫn cũng phóng mắt tới chỗ Hứa Chanh, ngạc nhiên nhìn Hứa Chanh.

Bất đắc dĩ, Hứa Chanh nói: "Khen thưởng của nhiệm vụ phụ đúng là rất phong phú, nhưng nhiệm vụ phụ phải tự mình tìm, trò chơi sẽ không nhắc nhở. Lúc trước tôi từng kích phát một lần, đánh chết boss phó bản đó, quá trình cực kỳ gian nan, nếu không phải gặp được một cao thủ, chỉ dựa vào một mình tôi thì hoàn toàn không có khả năng hoàn thành."

Lời Hứa Chanh nói làm mọi người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, nếu Hứa Chanh đã nói như vậy, nhiệm vụ phụ có thể hoàn thành hay không cũng nắm không chắc.

"Mọi người cũng đừng nhụt chí, chúng ta nhiều người như vậy, dù có đánh boss cũng không thể đánh không thẳng." Hứa Chanh an ủi nói, "Hơn nữa, nếu hoàn thành nhiệm vụ phụ, mọi người sẽ biết khen thưởng thật sự không phải là thứ mà giá trị nguyện vọng của một phó bản có thể sánh nổi, nó gấp mười mấy lần giá trị nguyện vọng."

Mười mấy lần?

Ba chữ nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của ba người, hoàn thành phó bản cho điểm A cũng chỉ có 200 giá trị nguyện vọng, gấp mười mấy lần kia là biết bao nhiêu chứ?

Có sự mê hoặc này, mọi người cũng quyết định thử làm nhiệm vụ phụ một lần.

Hứa Chanh thấy mọi người có hứng thú mới tiếp tục nói: "Kích phát nhiệm vụ phụ là bởi vì chúng ta nhắc tới săn thú, mà săn thú trên thực tế chính là săn đám người chơi chúng ta. Chúng ta giả thiết, diệt sạch những thứ săn đuổi chúng ta, liệu có tính là hoàn thành nhiệm vụ phụ không?"

Hàn Tiếu có chút sầu, "Nhiệm vụ phụ cũng rất khó, số lượng mấy thứ anh thấy cũng không ít, bốn người chúng ta có thể giết được hết hông?"

Hàn Tiếu hỏi rất hay, nhưng Hứa Chanh sẽ cứ thế mà từ bỏ sao? Đương nhiên là không, cậu nói với ba người: "Chúng ta có thể nhờ người chơi khác giúp đỡ."

Minh Châu nói: "Đám Hầu Tử sẽ không giúp đâu."

Đúng vậy, loại người như Hầu Tử đúng là sẽ không có khả năng mạo hiểm giúp họ giết mấy thứ này đâu. Còn những người mới lại là lần đầu tham gia phó bản, đều không có vũ khí, đến tham gia không bằng nói đến làm thức ăn đi.

"Còn một người chơi cũ khác đâu?" Hứa Chanh hỏi.

Minh Châu trả lời: "Tôi không quen người kia, cũng chưa từng thấy hắn nhiều lời với ai. Thường đi theo sau người khác, cảm giác tồn tại rất thấp."

Nếu nói vậy thì hai người chơi cũ đều không có khả năng sẽ giúp đỡ.

Hứa Chanh vuốt cằm suy tư.

Hàn Tiếu đột nhiên chọc chọc Hứa Chanh, Hứa Chanh quay đầu nhìn nhóc.

Cậu nhóc thấp giọng nói: "Lão đại, anh có ngửi thấy mùi khét không? Cái mùi này quen lắm, giống mùi tụi mình nghe thấy trên tầng 2 á."

Nét mặt Hứa Chanh phức tạp.

Hàn Tiếu không rõ nguyên do.

"Sao vậy?"

Hứa Chanh trầm mặc, cậu nhìn cỗ thi thể nào đó sau lưng Hàn Tiếu, khu cầu thang đột nhiên im bặt.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm sau lưng mình, trì độn một hồi mới phát hiện không đúng. Cả người Hàn Tiếu cứng còng, cậu nhóc chớp chớp mắt, không dám quay đầu lại.

Đối phương thật lâu sau cũng không có động tĩnh, Hứa Chanh không cảm nhận được ác ý trên người đối phương. Vì thế, mở miệng giao lưu với đối phương.

"Mày, cần tụi tao giúp đỡ gì hả?"

Không ngờ thi thể kia thật sự đáp lại.

Giọng cô khàn đặc, mặt vô biểu tình nhìn Hứa Chanh.

"Giết chúng nó."

Hứa Chanh nhướng mày, "Lời tụi tao nói nãy giờ mày nghe thấy hết?"

Đối phương gật đầu.

Hứa Chanh cau mày, "Rốt cuộc mày là ai?"

Cô giơ tay, chỉ vào sổ ghi chép trong tay Hứa Chanh.

Trong lòng Hứa Chanh chấn động, "Mày là chủ nhân của quyển sổ?"

Đối phương gật đầu.

Hứa Chanh nhìn đối phương, không ngờ đối phương ban ngày là người, buổi tối lại là thi thể bị thiêu cháy.

Hứa Chanh có chút chần chừ nói: "Nếu chúng tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện, thì cô sẽ để chúng tôi qua vòng chứ?"

Cậu chỉ ôm tâm lý may mắn mới nói ra lời này, cũng không mong chờ đối phương sẽ đồng ý. Ai ngờ đối phương thật sự đồng ý!

"Giết, chúng nó, tôi thả, mấy người đi."

Mặc kệ đối phương có âm mưu hay không, Hứa Chanh cắn răng, đồng ý.

Cậu quay sang nhìn hai chị em, "Mấy cô thì sao?"

Hai chị em nhìn nhau rồi cũng gật đầu.

Nói cho cùng, các cô vẫn khá động tâm với khen thưởng của nhiệm vụ phụ.

Bọn họ quyết định lập tức hành động.

Phòng bếp ban ngày có đầu bếp, mà boss phó bản bị nhốt ở quầy tiếp tân không thể hành động, ngọn lửa bên ngoài cũng đợi không được bọn họ đến tối hôm sau, chỉ có thể hành động ngay trong tối nay.

Bọn họ đến sau bếp một lần nữa, boss phó bản ở phía sau lại không có cách nào đi vào trong. Thế nên, đám Hứa Chanh thương lượng một chút, chỉ mấy người bọn họ đi vào.

Nếu thật sự đánh không lại, thì dụ mấy thứ đó ra ngoài.

Động tác mọi người mau lẹ, bọn họ tiến vào cửa nhỏ, đi đến trước cửa sắt.

Dã thú bên trong đang ngủ, Hứa Chanh nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ 45 phút.

Cách hừng đông không còn bao lâu.

Cậu không hề do dự, trực tiếp đánh vào cửa sắt. Cửa sắt phát ra âm thanh chói tai, đánh thức đi lũ dã thú.

Chúng nó mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Hứa Chanh đang đứng ở cửa sắt. Đối với hơi thở nhân loại, chúng nó rất quen thuộc, cũng phi thường thèm nhỏ dãi.

Chảy nước miếng, một đám dã thú nhào đến cửa sắt, cửa sắt bị trọng lực đập mạnh, lung lay muốn đổ.

"Đi."

Mục đích của bọn họ vốn là dụ đám dã thú ra ngoài, vì lối đi quá hẹp, bọn họ cũng khó mà thi triển công phu đánh nhau.

Sau khi bọn họ ra khỏi cửa nhỏ, cửa sắt cũng hoàn toàn bị phá vỡ. Một đám dã thú xổng chuồng, đuổi theo Hứa Chanh chạy ra khỏi cửa nhỏ.

Ánh sáng đột ngột làm chúng nó nhắm tịt hai mắt, quay cuồng trên mặt đất, muốn tìm đồ vật che lại.

Đôi mắt Hứa Chanh sáng lên, thì ra mấy thứ này cũng có nhược điểm.

"Tụi nó sợ ánh sáng!"

Động tác của hai chị em Minh Châu cực nhanh, thừa dịp đám dã thú còn chưa kịp phản ứng, cầm đao lao đến giết được một con.

Dã thú sau cửa sắt có tổng cộng sáu con, hiện giờ bị chém chết một con, còn năm con.

Cảm nhận được uy hiếp, chúng nó muốn trở lại bên trong cửa nhỏ, nhưng Hứa Chanh cản đường lui của chúng.

Trong tay cậu nắm dao bầu Hàn Tiếu đưa, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm đám dã thú trước mặt.

"Dẫn chúng nó ra ngoài!" Cậu lớn tiếng hô.

Hàn Tiếu trốn ở cửa nghe vậy lập tức mở cửa lớn của phòng bếp.

Mắt thấy có lối ra, đám dã thú cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều phóng ra ngoài.

Nhóm Hứa Chanh có thể thành công dí tụi nó chạy cũng là nhờ ánh đèn, nhưng bọn họ không ngờ, boss phó bản vừa thấy đám dã thú này liền tức giận, cô vừa phát giận thì đèn trong nhà ăn cũng nhấp nháy liên tục. Sau đó, bộp một cái, tắt ngúm.

Hứa Chanh: "..."

Chỉ nghe thấy bên ngoài quỷ khóc sói gào, bốn người bên trong mặt đối mặt, không dám đi ra ngoài.

Dưới ánh đèn, bọn họ còn có thể có nắm chắc mà chiến đấu một phen, nhưng hiện giờ bên ngoài là một mảnh đen nhánh, nói thật, trong lòng bọn họ không yên nổi.

Hàn Tiếu giả điên nhìn chằm chằm cửa lớn phòng bếp, nói "Dữ dội".

Không biết qua bao lâu, bên ngoài dần dần yên ổn, trở về an tĩnh.

Hứa Chanh đợi thêm vài phút, xác định bên ngoài không có tiếng động gì mới cẩn thận mở cửa phòng bếp.

Mở đèn pin, nhìn bàn ăn bên ngoài ngã trái ngã phải, trên mặt đất có không ít vết máu. Mà năm cái xác dã thú rải đây một cái kia một cái, còn boss phó bản cũng tựa như không xong mà dựa vào vách tường có thang máy bên kia.

Xem ra đối phương đối phó với năm con dã thú này cũng rất nhọc nhằn, dù gì thì bộ dáng hiện tại của đối phương cũng trông như muốn nát bét luôn.

Hứa Chanh không tới gần đối phương, bọn họ đáp ứng giúp đối phương giết chết đám dã thú này, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ giúp xử lý được một con, đám còn lại do cô tự giết chết. Cho nên, Hứa Chanh không biết lời nói trước đó của đối phương còn có tính hay không.

Cũng vào lúc này, trời sáng.

Xuyên qua cửa sổ nhà ăn, ánh mặt trời rải rác tiến vào.

Boss phó bản gắng gượng đứng lên, trong ánh mắt đề phòng của đám Hứa Chanh, trên người rơi xuống từng khối than, lộ ra dáng vẻ vốn có của cô.

Đối phương nhìn mấy người Hứa Chanh, ánh mắt lạnh băng. Nhưng cuối cùng cũng không làm gì, cô chỉ vào thang máy nhà ăn nói: "Ở đó."

Sau đó, chậm rãi đến quầy tiếp tân bên ngoài dưới tầm mắt của đám Hứa Chanh.

"Có ý gì?" Hàn Tiếu không rõ.

Hứa Chanh nghĩ nghĩ, "Chắc cổ nói là lối qua vòng nằm ở trong thang máy."

Mặc kệ có phải thật hay không, bọn họ vẫn muốn thử xem.

Vì thế, Hứa Chanh đi qua ấn phím thang máy, sau khi bốn người đều đi vào, Hàn Tiếu nói: "Chúng ta không đi thông tri cho những người khác hả?"

Minh Châu nhìn Hàn Tiếu như nhìn thú lạ, Hàn Tiếu bị nhìn đến ngượng, gãi gãi mặt.

"Sao vậy? Sao ai cũng nhìn em như vậy vậy."

Trân Châu mặt vô biểu tình mắng một câu: "Ngu ngốc."

Hứa Chanh bật cười.

Sau đó, khi Hàn Tiếu đang treo vẻ mặt hoang mang vô tội, trước mắt bọn họ tối sầm, mất ý thức.

Một ngày mới lại đến, các người chơi tỉnh dậy, lục tục đi vào nhà ăn, lại phát hiện nhà ăn hỗn loạn và xác dã thú chất đầy đất, mọi người khủng hoảng một hồi, không hiểu nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Hầu Tử nhạy bén nhận ra không thấy nhóm Hứa Chanh, hắn đến phòng bọn họ xem thử, phòng không khóa, nhưng bên trong không có người. Sắc mặt hắn khó coi, nhận ra đám người này nhất định đã giấu giếm bọn họ làm gì rồi, nói không chừng đối phương có lẽ đã qua vòng luôn rồi.

Hắn đến quầy, hỏi chị gái lễ tân, nhưng chị ta không thèm để ý tới hắn. Không có kết quả, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác.

Đám người mới cái gì cũng không rõ ràng, nhưng vô duyên vô cớ biến mất bốn người, cũng không ai biết bọn họ có chuyện gì, chỉ cho là đối phương có lẽ là đã chết rồi.

Để lại tám người rối rắm như ruồi mất đầu, thời gian chầm chậm trôi đi, sắc mặt Hầu Tử càng ngày càng khó coi.

Một người chơi cũ khác vẫn luôn đi theo hắn không biết đã biến mất từ khi nào, Hầu Tử cũng không có tâm trạng đi tìm đối phương. Nhìn mặt trời sắp rơi xuống núi, bọn họ cảm thấy toàn bộ khách sạn bắt đầu nóng lên.

Mà người biến mất từ lúc nào kia giờ đây đang đứng trước thang máy ở nhà ăn, toàn bộ khách sạn bọn họ đều đã tìm qua, chỉ có nơi này là bọn họ chưa thăm dò. Chỉ vì tấm bảng tu sửa khiến người ta theo bản năng cho rằng cái thang máy này bị hư.

Chỉ có cô gái tên Bình Bình trong góc nhìn thấy đối phương vẫn luôn nhìn chăm chú vào thang máy, cô cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn theo bản năng che giấu chính mình, âm thầm quan sát.

Thẳng đến khi đối phương mở thang máy đi vào, cô mới phản ứng lại, thì ra cái thang máy này sử dụng được!

Trái tim cô đập bùm bụp, cảm thấy nơi qua vòng của bọn họ có lẽ là ở ngay đây!

Vì thế, sau khi thang máy khép lại, cô cũng mở thang máy, đi vào.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân lúc ấy đã không do dự, nếu không, có lẽ cô sẽ phải vĩnh viễn ở lại phó bản đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.