Vợ Tôi Là Cô Ngốc (Đã Hoàn

Chương 17: a-17




Phần17:

"Chắc tại đêm qua em không đúng tư thế sang ra người mới bị đau đấy"

Hắn cố tình đánh trống lảng, mặc dù lí do vì sao Nhiên Nhiên đau là hắn biết rõ nhất

"V...vợ không biết"

"Ngoan đi, vài ngày sẽ hết"

Hắn nén chặt nụ cười vui sướng sảng khoái thỏa mãn, nói xong thì nhanh chân bế cô vào phòng tắm rửa mặt

(...)

"Em muốn ăn gì không? Để anh đi lấy"

Hắn đi lại chỗ cô đang ngồi nhẹ nhàng hỏi, vì bây giờ căn bản cô đã không còn đi lại bình thường như mọi ngày, hầu như chỉ ngồi một chỗ, phần dưới bụng đau âm ỉ mà Nhiên Nhiên không rõ tại sao

Cô ôm con gấu bông bí xị mặt lắc đầu môi cong lên mấp máy không nói gì

"Em không muốn ăn sao"

"Dạ"

Hắn nghe vậy thở dài đành thôi, không ép cô ăn, Nhiên Nhiên sờ lên cổ, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn hỏi, khi cổ mình đầy giấu tím

"Chồng ơi? Những vết này là gì vậy"

Hắn nghe xong, dựng người chết lặng, à hử, ngập ngừng khuôn mặt tái méc

"Ờ, là..."

cô chớp mắ nhìn hắn chờ đợi câu trả lời, hắn cười gượng tìm cách nói dối

"Đây là dấu yêu đấy"

"Dấu yêu? Nó là gì ạ"

"Đây là dấu yêu mà chỉ những người được yêu mới có thôi, ngoài ra ai không được yêu là sẽ không có"

"Em may mắn lắm mới được có đấy"

"Hì hì! Vậy là vợ được yêu nên mới có sao"

"Em thích không?"

"Dạ, thích ạ"

"Thích là được rồi! Bữa sau anh tặng em tiếp"

Hắn xoa xoa đầu Nhiên Nhiên, cười cười nói nói một cách bình thản, là do cô ngốc mới không biết đó là gì, nên dễ dàng bị hắn gạt

Hắn nhẹ nhõm khi đã lừa được cô, đã vậy còn có thêm cơ hội lần sau ăn tiếp nữa. Quá hời rồi

Kể ra rất thích, nhưng có điều chả ai cực như hắn ăn thịt vợ mà luôn tìm kế sách thì nói thật trên trời chắc chỉ có hắn, đã vậy còn sợ bị vợ phát hiện.

2 tháng sau.

Tại công ty của hắn, cậu trợ lý từ ngoài hớt hãi chạy nhanh

"S...sếp ơi? V..."

Cậu trợ lý thở hỗ hễn nói không ra lời. Cả khuôn mặt toát hết mồ hôi hột

"Cậu có chuyện gì sao?"

"K..không phải em? Là vợ sếp"

"Sao? Vợ tôi" hắn hốt hoảng bỏ bút xuống ngẫng mặt nói lại

"Vợ tôi làm sao? Nói nhanh"

"Lúc nãy có người làm gọi báo, vợ sếp bị trượt chân ngã ngất xỉu hiện đang trong bệnh viện ạ"

"Trượt chân? Bảo bối của tôi"

Dứt lời hắn vội vả gạt bỏ mọi công việc đứng dậy chạy đi ra khỏi phòng để đến bệnh viện, vừa chạy hắn vừa mếu máo lẩm bẩm

"Bảo bối? Em đừng bỏ anh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.