Vô Thanh Hí 1938

Chương 17




Khi Bạch Văn Thao trở lại hầm trú ẩn, Đường Thập Nhất đang ngồi gục đầu trong góc phòng, nghe tiếng hắn mới ngẩng lên, nặn ra một nụ cười uể oải, “Anh về rồi à.”

“Ừ.” Bạch Văn Thao cũng ngồi xuống, hắn nhận thấy Đường Thập Nhất không còn khoác chiếc áo gi-lê trắng viền hoa xanh lam ban sáng nữa, “Áo của cậu đâu?”

“Cái áo thôi mà, đừng lo.” Đường Thập Nhất đã đưa cái gi-lê cho Tiểu Lệ mặc, con gái mà, phải ăn mặc xinh đẹp một chút, “Anh tìm được bọn sĩ quan Đàm chứ?”

Bạch Văn Thao hơi khựng lại, hắn nắm tay Đường Thập Nhất, nói, “Tôi đến hầm trú ẩn phía Nam thì gặp Chu Truyền Hi với người của ông ta, nhưng chỉ độ năm sáu chục người thôi. Ông ta bảo họ đang định rút quân thì bị trúng bom của bọn Nhật, sĩ quan Đàm chết rồi, Lương Vũ thì bị đá đè, đội ngũ rối loạn hết, mỗi người chạy một phương. Cuối cùng chỉ còn ngần ấy người theo ông ấy vào hầm trú ẩn.”

Nói đến đó, Bạch Văn Thao thấy mặt Đường Thập Nhất vẫn đờ đẫn, hắn vội lắc lắc Đường Thập Nhất, “Thập Nhất, cậu không sao chứ?”

Đường Thập Nhất sực tỉnh, hắn mỉm cười, “Tôi không sao, thế này là tốt hơn tôi tính nhiều rồi.”

Bạch Văn Thao nhìn Đường Thập Nhất hồi lâu, hắn cứ cảm thấy có gì không ổn mà không nói rõ được là cái gì, hắn đành dò hỏi, “Cậu ở đây cả ngày… xảy ra chuyện gì phải không?”

“Quảng Châu thất thủ rồi, còn chuyện gì khủng khiếp hơn được nữa?” Đường Thập Nhất lắc đầu cười khổ, rồi hắn chợt nghiêm mặt hỏi, “Nếu tôi làm Hán gian, anh vẫn ở bên tôi chứ?”

Bạch Văn Thao sửng sốt, “Cậu nói vậy là sao?”

“Là vậy đấy, tôi mà thành Hán gian anh sẽ làm gì hả? Sẽ bắn chết tôi sao?” Đường Thập Nhất nói, “Anh mà định giết tôi tôi lại không sợ đâu, anh bắn giỏi lắm, tôi sẽ không phải đau lâu… nhưng đừng bắn vào đầu nhé, bắn tim tôi ấy. Anh biết tôi thích đẹp mà, nát mặt là tôi không ưng đâu.”

“Cậu đang nói gì vậy!” Bạch Văn Thao túm chặt cánh tay Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất nhíu mày vì đau.

“Tôi giết bao nhiêu quân Nhật như thế, chúng nó sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi chỉ còn đường hợp tác với chúng, kiếm cho chúng thật nhiều tiền mới giữ được mạng.” Đường Thập Nhất kéo tay Bạch Văn Thao ra, “Rất có thể chúng sẽ bắt tôi bán thuốc phiện, đến lúc đó… anh cứ coi như không biết tôi đi.”

Bạch Văn Thao há hốc miệng, hắn cũng muốn nói những lời bất khuất như thà chết chứ không chịu bán mình, rồi sĩ khả sát bất khả nhục… nhưng khi trước hắn là Đường Thập Nhất, hắn lại không nói được. Quên mình hy sinh đương nhiên là đáng ca tụng, nhưng tích cực muốn sống lại có gì sai?

Hơn nữa kể cả Đường Thập Nhất có sẵn sàng hy sinh oanh liệt đi chăng nữa, rồi bọn Nhật vẫn sẽ tìm được kẻ khác chịu làm những việc bất nhân ấy cho chúng, mà những kẻ nghiện thuốc phiện sớm muộn cũng chết, vậy tại sao không thể dùng cái mạng chết tiệt của họ đổi lấy mạng Đường Thập Nhất a?

Đường Thập Nhất tuyệt đối không phải người tốt, nhưng đó là người không thể thiếu với Bạch Văn Thao hắn a!

“Cậu sẽ không phải một mình đâu.” Bạch Văn Thao vỗ vỗ má Đường Thập Nhất, rồi vừa cười vừa khẽ ngâm, “Gương hợp thoa lành, còn sống một ngày xin nguyện chờ trông…”

“Ha, anh còn hát hí khúc được ư!” Đường Thập Nhất bật cười, hắn kéo tay áo chùi bụi bặm trên mặt Bạch Văn Thao, “Nếu sau này bọn họ đúc tượng tôi giống như Tần Cối, phải quỳ cho người đời thóa mạ thì cũng phải đúc một bức của anh, cho quỳ bên cạnh tôi nhé.”

“Ừ, đến lúc đó chúng ta thi xem ai bị nhổ nước miếng nhiều hơn.” Bạch Văn Thao nói giỡn.

“Tôi đây làm gì cũng không thua ai hết.” Đường Thập Nhất nhướn mày.

“Ừ, vậy tôi sẽ là tiểu Hán gian, còn cậu là đại Hán gian.” Bạch Văn Thao nói rồi ôm đầu Đường Thập Nhất, kéo hắn ngả lên vai mình, “Mẹ Tiểu Lệ bảo tôi cảm ơn cậu.”

Đường Thập Nhất nhắm mắt lại, “Ừ.” một tiếng rồi tựa trên vai Bạch Văn Thao, ngủ thiếp đi.

Trận không kích bắt đầu từ tháng 7 năm 1937, hạ màn vào ngày 21 tháng 10 năm 1938. Quảng Châu thất thủ, quân Nhật chiếm đóng Quảng châu, thiết lập lại Bộ tổng chỉ huy, bắt đầu cướp bóc trắng trợn. Nhưng phần lớn nhà giàu ở Quảng Châu đã tháo chạy, tiền bạc cướp được không thể thỏa mãn tham vọng của chúng. Ngày thứ ba quân Nhật chính thức vào Quảng Châu, đại tá Tanaka Takao thắc mắc chất vấn Phương Hiểu Phân – một giáo sư tiếng Nhật bị bắt làm phiên dịch, Phương Hiểu Phân liền giải thích cho ông ta rằng Quảng Châu lúc này chỉ còn một đại gia lắm tiền là Thập Nhất gia của Đường gia, nhưng Thập Nhất gia khá có tiếng nói ở Quảng Châu, vì vậy nếu muốn quân Nhật có thể hợp tác lâu dài với anh ta, đôi bên cùng phát tài là hay nhất.

Tanaka Takao cũng đã nghe danh Đường Thập Nhất từ lâu, nhất là việc hắn bày mưu hạ sát Yamamoto Yusuke, gây chấn động quân đội. Đúng ra người đầu tiên ông ta phải giết khi vào thành chính là Đường Thập Nhất, nhưng giờ nghe Phương Hiểu Phân nói ông ta lại nghĩ thay vì giết hắn không bằng lợi dụng hắn để kiếm tiền. Tanaka Takao cũng là một kẻ giỏi toan tính, từ khi vào Quảng Châu ông ta đã nhận ra nơi này chỉ còn là đống đổ nát, dân cư thì thưa thớt, một thành phố chết thế này còn gì cho ông ta kiếm chác nữa. Chỉ có cách tìm một người có thể hồi sinh Quảng Châu thì ông ta mới có thể thảnh thơi ngồi chờ tiền chảy vào đầy túi được.

Sau một phen tính toán, Tanaka Takao quyết định tìm gặp Đường Thập Nhất trước, nếu hắn đồng ý hợp tác thì giữ hắn lại kiếm tiền, bằng không ông ta sẽ xử hắn ngay lập tức rồi lại tìm kẻ khác.

Sau trận không kích, khu biệt thự Đường gia đã sập hơn một nửa, Quyền thúc định gọi người xây dựng lại nhưng giữa cảnh khói lửa loạn lạc này tìm đâu ra đủ thợ? Vì vậy Đường Thập Nhất sai người về nhà dọn đồ đạc quan trọng rồi mua tòa nhà khác ở tạm. Còn bọn Chu Truyền Hi, Đường Thập Nhất vốn định cấp cho mỗi người bọn họ ít tiền rồi giải tán quân đội, cho họ hồi hương, nhưng tất cả đều cương quyết ở lại theo hắn.

Ban đầu Đường Thập Nhất không muốn để họ theo hắn làm Hán gian, nhưng Bạch Văn Thao bảo cậu không nuôi thì bọn họ làm gì mà sống? Hơn nữa, cậu phải kiếm tiền cho quân Nhật, kiểu gì chẳng cần người hỗ trợ. Đường Thập Nhất cũng phân vân khá lâu rồi đành phải đồng ý.

Quảng Châu thất thủ ngày thứ ba, hắn nhận được thiệp mời của Tanaka Takao, điểm hẹn lại là khách sạn Ái Quần, có khác chăng trước kia Đường Thập Nhất làm chủ nhà, giờ đã thành khách. Xem ra Tanaka Takao cố ý cho Đường Thập Nhất thấy tình thế nay đã khác xưa.

Đường Thập Nhất nhìn tấm thiệp trong tay, lòng nghĩ chuyện phải đến rồi cũng đến.

“Có cần tôi đi cùng cậu không?” Bạch Văn Thao ghé lại gần, hỏi.

“Anh là ai mà đòi theo tôi?” Đường Thập Nhất lừ mắt đáp lại, “Mười giờ rồi, anh không phải đi làm hả?”

“Đi chứ, cục trưởng Lương bảo cục cảnh sát vẫn hoạt động bình thường, nhưng tuyệt đối không được chống đối lính Nhật.” Bạch Văn Thao thở dài, “Hay thôi để Chu Truyền Hi đi cùng cậu vậy?”

“Đông người không tiện nói chuyện, một mình tôi đi được rồi.” Đường Thập Nhất nói, “Kể cả tôi đi không về được thì cũng chết một mình tôi thôi.”

“Cậu lại thế rồi…” Bạch Văn Thao dang tay ôm hắn, “Tôi biết lúc nào cậu cũng sẵn sàng chết, nhưng có thể vì tôi mà muốn sống từng ngày được không?”

“… anh đọc lời vở nào vậy?” Đường Thập Nhất nhíu mày hỏi, “Tôi không đối được.”

“Hai da, tôi nói nghiêm chỉnh cậu lại bảo tôi xướng hí kịch!” Bạch Văn Thao đẩy Đường Thập Nhất ra, đang định càm ràm thì thấy Đường Thập Nhất đã mỉm cười.

“Chỉ có không sợ chết mới làm được càng nhiều việc.” Đường Thập Nhất gật đầu, “Nhưng tôi hứa với anh, dù lúc nào tôi cũng có thể chết tôi sẽ cố gắng sống.”

Sau không kích, toàn bộ tầng thượng ốp kính lung linh – niềm tự hào của khách sạn Ái Quần đã bị phá tan hoang, lúc này chỉ có mấy tầng dưới đang được gấp rút ốp kính lại, còn tầng thượng xa xỉ ngày nào vẫn tối đèn, nằm đìu hiu trong ngọn gió cuối thu.

Nhưng với Tanaka Takao thì chẳng vấn đề gì, ông ta chỉ cần điểm hẹn này để Đường Thập Nhất biết thời thế đã thay đổi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa mà thôi.

Tanaka Takao mặc quân phục Nhật thẳng thớm, ông ta nhìn qua cánh cửa kính xoay thấy một chiếc xe con đang tới từ xa, xe dừng lại thì Đường Thập Nhất bước xuống, là một thanh niên mặc đồ tây màu xám bạc kẻ ca-rô, vóc người hơi cao, nhưng dáng hắn hiên ngang đĩnh đạc nên mới nhìn nhiều khi cho là hắn cao hơn thực tế. Tanaka Takao đã xem ảnh Đường Thập Nhất trong hồ sơ, cũng biết hắn là công tử ăn chơi nổi tiếng ở Quảng Châu, từng đi lại với con gái ngài lãnh sự Anh, thậm chí từng có tư tình với cả chị dâu mình. Nhưng hôm nay thấy người thật ông ta mới thực sự nghĩ chẳng trách hắn quyến rũ được nhiều phụ nữ sẵn lòng chết vì hắn đến vậy.

“Đường lão gia đến rồi, nghe danh anh đã lâu.” Tanaka Takao bước ra bắt tay Đường Thập Nhất, đương nhiên Đường Thập Nhất cũng nhiệt tình bắt lại, “Nghe nói chúng tôi đánh bom nhầm biệt thự của anh, tôi cứ sợ anh bị thương cơ đấy, thấy anh bình yên thì tốt quá.”

“Cảm ơn đại tá Tanaka quan tâm, của cải là vật ngoài thân mà, hỏng rồi thì thôi. Đằng nào tôi ở đó hai chục năm cũng chán rồi, đổi chỗ ở mới cũng tốt.” nếu luận về giả bộ hồ đồ chắc không ai bì được với Đường Thập Nhất, hắn đáp trả rất là trơ tráo, nghiễm nhiên chứng tỏ mình là một tên công tử chỉ biết tiêu xài trác táng.

“Đường lão gia tới một mình thôi à?” Tanaka Takao đưa mắt nhìn chiếc xe đậu bên ngoài, trong xe chỉ còn một mình tài xế.

“Tôi đến xin quân đội Nhật cho mối làm ăn mà, dẫn người theo ngộ nhỡ lộ chuyện lại phải chia chác thì hỏng.” Đường Thập Nhất chủ động mở lời, thấy Tanaka Takao mỉm cười ngạo mạn hắn liền tiếp, “Ngoài này đông người lắm tai mắt, chúng ta vào trong bàn chuyện đi.”

“Được được, Đường lão gia nhanh nhẹn lắm, chúng ta vào trong rồi nói.”

Hai người hàn huyên cho đến lúc ngồi xuống bàn ăn. Tanaka Takao đã sớm nghe về thủ đoạn đối phó với quân Nhật của Đường Thập Nhất nên ông ta cho rằng hắn phải là một kẻ rất cao ngạo, ông ta đã chuẩn bị tinh thần “tiền lễ hậu binh” rồi, ấy vậy mà lúc này thái độ Đường Thập Nhất vô cùng thân thiện, lại còn chủ động xin được hợp tác với quân Nhật. Bởi vậy ông ta không vội nói thẳng yêu cầu của mình mà đợi đồ ăn lên hết rồi mới bắt đầu nói, “Đường lão gia này, tuy đây là lần đầu hai ta gặp mặt, nhưng từ thái độ của anh tôi cũng thấy anh có thành ý muốn làm bạn với quân Nhật.”

Đường Thập Nhất gật đầu lia lịa, “Đương nhiên rồi, tôi rất có thành ý muốn hợp tác với quân Nhật.”

“Có điều những việc anh làm trước kia khiến tôi thật khó mà tin tưởng lần này anh thật sự muốn hợp tác với chúng tôi.” Tanaka Takao nhìn vào mắt Đường Thập Nhất, chỉ thấy hai mắt hắn trong sáng vô cùng, như thể chẳng có gì phải che giấu hết, “Đường lão gia lấy gì làm bằng để tôi tin việc này không phải kế hoãn binh của anh nhỉ?”

Nghe lời này, Đường Thập Nhất liền thở dài, “Đại tá ạ, kế “hoãn binh” cũng phải có binh mới hoãn được a. Người của tôi đã chết cả sau trận oanh tạc của các ngài rồi, giờ chỉ còn non trăm người theo tôi kiếm miếng cơm, nói thật với ngài tôi nuôi tôi còn chẳng đủ, lấy gì mà cho bọn họ. Người xưa nói người chết vì tiền, Đường Thập Nhất cũng là con người thôi mà, tôi cũng chỉ cầu có tiền nuôi thân thôi.”

“Nếu đã thế, vậy mời Đường lão gia thể hiện thành ý của anh đi.” Tanaka Takao nheo mắt lại, ông ta vẫy tay gọi người phục vụ đến rót rượu vang cho mình.

Đường Thập Nhất chăm chú nhìn Tanaka Takao một hồi rồi mới mỉm cười, “Trong vòng một tháng, tôi có ba mươi yên quán, lợi nhuận chia năm năm.”

“Năm năm á?” Tanaka Takao nổi giận ném luôn ly rượu xuống sàn, mấy giọt rượu vang bắn té cả lên mặt Đường Thập Nhất, “Đường lão gia, tôi thấy anh chẳng có thành ý gì hết!”

“Đại tá Tanaka, trong giới này của chúng tôi chia năm năm là rất công bằng rồi, đương nhiên là để thể hiện thành ý với các ngài tôi rất sẵn lòng làm vậy.”

“Đường Thập Nhất, đừng tưởng chỉ có anh biết buôn thuốc phiện, hôm qua có một người tên Trần Tư Tề tìm chúng tôi, ông ta nói chỉ cần quân đội Nhật đồng ý ông ta sẵn sàng chia ba bảy với quân Nhật.” Tanaka Takao cau mày, ông ta đứng dậy bước tới bên cửa sổ, ra vẻ suy tư.

Đường Thập Nhất liền cầm hai ly rượu vang đến cạnh ông ta, “Hình như đại tá hiểu lầm rồi, tôi muốn chia với ngài, không phải với quân Nhật.”

“Hả?” Tanaka Takao sửng sốt, “Anh nói thế là ý gì?”

“Chẳng ý gì cả. Chỉ là thế này, Đường gia buôn thuốc phiện lâu đời rồi, tôi biết con đường nhập hàng, biết thói quen của dân nghiện, biết phải làm sao để tiền lời càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu trăm hay không bằng tay quen.” Đường Thập Nhất chìa một ly rượu cho Tanaka Takao rồi mỉm cười nói, “Chỉ cần đại tá cho phép ngoài thuốc phiện chúng tôi được kinh doanh lại tất cả tiệm vàng, sòng bạc, nhà thổ, cầm đồ… thì tiền kiếm được từ những món đó tôi sẽ chia với quân Nhật như thường, còn riêng thuốc phiện thì…” hắn nói rồi ghé sát lại bên tai Tanaka Takao mà nói nhỏ, “Tôi chỉ chia với mình đại tá thôi.”

Tanaka Takao vẫn chưa thôi cau mày, nhưng ông ta đã chịu nhận ly rượu từ tay Đường Thập Nhất, “Không phải tôi không cho anh làm, nhưng anh đủ sức làm cơ à? Tất cả thương gia ở Quảng Châu sẽ chịu nghe lời anh chứ?”

“Đại tá ạ, việc ấy ngài cứ để tôi lo. Trong vòng hai tháng, ngài sẽ biết tôi có đủ khả năng hay không.”

Đường Thập Nhất thử nâng ly lên mời, Tanaka Takao do dự một chút rồi cũng chạm ly với hắn, Đường Thập Nhất mỉm cười, uống một hơi cạn ly rượu.

Cuối cùng Đường Thập Nhất phải nhờ Lưu Trung dìu lên xe, hắn ngồi vào ghế là ngủ luôn như chết, Lưu Trung đành thay chủ cảm ơn Tanaka Takao, Tanaka Takao thì chỉ hơi chếnh choáng, ông ta đáp đừng khách sáo rồi cũng lên xe rời đi.

Lưu Trung lái đi được một đoạn đường thì Đường Thập Nhất không giả vờ nữa, hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, bảo Lưu Trung đến nhà Chu Truyền Hi.

Đến nơi, Đường Thập Nhất đưa cho Chu Truyền Hi một danh sách mà không giải thích lời nào, trên đó đều là những người làm ăn có chút máu mặt còn ở Quảng Châu, “Mai tôi mời tiệc ở khách sạn Hòa Bình, ông mời tất cả bọn họ đến cho tôi.”

“Họ không chịu thì sao ạ?” đương nhiên Chu Truyền Hi biết phải làm gì, ông ta chỉ cần một lời đồng ý mà thôi.

“Đừng để chết người là được.” Đường Thập Nhất gật đầu.

Bởi vậy, trưa ngày hôm sau, bất kể có tình nguyện hay không, toàn bộ những người có tên trong danh sách đều có mặt ở khách sạn Hòa Bình, mỗi người ôm toan tính riêng ngồi chờ Đường Thập Nhất. Đường Thập Nhất làm ông chủ, hắn cũng chẳng thiết diễn thuyết nhiều nên cố ý đợi mọi người đến đủ rồi hắn mới vào phòng tiệc, lập tức có hơn chục cặp mắt quay lại nhìn hắn.

Đường Thập Nhất ung dung bước tới trước đám người rồi mỉm cười lên tiếng, “Xin các vị chớ câu nệ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, cứ coi như người nhà ăn bữa cơm thân…”

“Phi! Ai làm người nhà với mày!” quả nhiên có người lớn tiếng chửi cắt lời, đó là ông chủ Tiền chuyên buôn hàng Tây, “Đường Thập Nhất kia! Tao trông lầm mày rồi!”

“Phải đấy! Trước kia mày hứa với mợ Tưởng thế nào hả!” một người khác cũng đập bàn quát, đó là ông chủ Trần buôn vàng bạc, “Mày bảo không đời nào mày làm Hán gian! Giờ thì sao! Mày không những làm Hán gian, còn định bắt chúng tao theo mày!”

“Thích làm quân bán nước thì mặc mày! Chúng tao không bao giờ theo mày!”

“Chúng tao không làm Hán gian! Chúng tao không bán thuốc phiện với mày!”

“Biết thế này thì nghe lời mợ Tưởng, lột da nó ra!”

“Cút đi! Quân Hán gian, quân chó săn bán nước!”

Đám đông kích động bắt đầu hùa nhau chửi bới ầm ĩ, bọn họ biết Đường Thập Nhất đã mất quân đội lại đang bị quân Nhật uy hiếp, đương nhiên họ sẽ không sợ hắn nữa, lúc này tất cả đều hừng hực khí thế như muốn xông vào xé xác hắn.

“Đoàng!” một tiếng, mặt mày mọi người lập tức tái mét, giữa trán ông chủ Tiền vừa xong còn hùng hồn la ó giờ là một lỗ thủng, máu tươi lẫn cả dịch não chảy xuống nhoe nhoét mặt ông ta, kẻ đứng bên cạnh sợ quá hét lên thất thanh rồi vội xô ông ta khỏi người mình và chạy lao ra cửa, nhưng đến cửa thì bị Chu Truyền Hi đốn ngất xỉu luôn.

Đường Thập Nhất sấn bước lên, một tay túm cổ ông chủ Trần, ghì đầu ông ta xuống mặt bàn, tay kia dí súng vào thái dương ông ta.

Biến cố liên tiếp xảy ra chỉ trong mấy giây nhưng cũng đủ khiến mọi người kinh hãi, bọn họ định bỏ chạy khỏi phòng nhưng mọi cánh cửa đều bị chặn, Đường Thập Nhất cũng không gọi họ lại, hắn cứ mặc họ vừa chạy loạn vừa la hét, cho đến khi tất cả nhận ra mình không có đường thoát rồi run rẩy đứng lại đợi Đường Thập Nhất lên tiếng.

“Việc đến nước này tôi cũng không giả mù sa mưa với các vị, tình thế hiện nay là thế đấy. Không chỉ mình tôi, các vị cũng vậy thôi!” Đường Thập Nhất ghì mạnh đầu ông chủ Trần lần nữa rồi nói tiếp, “Các vị muốn làm liệt sĩ thì xin mời, nhưng các vị thử nghĩ đến vợ con cha mẹ trong nhà các vị xem! Các vị không phải ông chủ Tiền, ông ta không con cái, vợ thì quá năm mươi sắp xuống lỗ đến nơi rồi, các vị thì sao hả?!” Đường Thập Nhất lại dí mạnh nòng súng vào thái dương ông chủ Trần, “Nào ông chủ Trần, con gái ông năm nay mới mười sáu phải không? Chắc ông đã nghe chuyện bọn Nhật làm gì với đàn bà con gái khi chúng vào thành rồi chứ? Nếu ông chịu hợp tác, sẽ không có quân Nhật xông vào nhà ông, ngang ngược hiếp con gái ông, cướp của cải của ông, ông nói xem… vậy thì ông có đồng ý không, hay là ông từ chối?”

“Đường Thập Nhất! Mày là đồ súc sinh!” Ông chủ Trần ra sức vùng vẫy nhưng càng bị Đường Thập Nhất bóp cổ đến nghẹn thở, “Có giỏi… thì mày giết… giết tao đi!!!”

“Tôi không đến giết các người, tôi muốn cứu các người đó!” Đường Thập Nhất thả tay ra rồi túm áo ông chủ Trần, lôi ông ta dậy, họng súng lần này chĩa thẳng vào mũi ông ta, “Giờ này tôi còn nói với các người nhiều như thế, nhưng Tanaka Takao thì không đâu. Các người nói xong một câu là thành như ông chủ Tiền rồi!”

Đám đông ngơ ngẩn nhìn nhau, không ai phản bác được Đường Thập Nhất.

“Kẻ có tóc ai muốn làm thằng trọc đầu?” Đường Thập Nhất xô ông chủ Trần ra, ông ta lập tức lảo đảo chạy trốn vào đám người, hai chân nhũn nhẹo xoắn vào nhau, phải nhờ người kế bên đỡ mới đứng được, “Ông thấy chưa, bị người Trung Quốc như tôi dí súng vào đầu ông đã sợ đến thế, đổi lại bọn Nhật dí súng vào ông thì ông thế nào?”

Đường Thập Nhất cất súng rồi đi về phía bọn họ, nhưng hắn tiến một bước họ lại lùi một bước, đến khi lùi đến tận cửa phòng thì lại bị bọn Chu Truyền Hi cầm súng chặn lại.

Không còn đường sống, không còn lối thoát.

Ngày hôm đó, Đường Thập Nhất được chứng kiến muôn vẻ thống khổ của những người đàn ông, có người giậm chân đấm ngực, có người gào khóc tuyệt vọng, còn có người gục mặt cắn răng chùi nước mắt.

Đường Thập Nhất chẳng còn lời gì để nói, hắn phất tay bảo Chu Truyền Hi mở cửa, hộ tống hắn trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.