Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 6: Trình độ thấp kém! Tôi nuôi cô!




Sau gần một tháng nghỉ ngơi cắm rễ ở nhà, tôi căm phẫn nhận ra...Luật Nghiễm tôi chính là sinh ra để chịu khổ. Tay chân bứt rứt không thôi. Cuối cùng, tôi đành lên mạng tìm việc...

Thông báo tìm việc trên mạng nhiều như nấm sau mưa, tôi xem tới mòn mắt. Sau đó cũng tìm được một vài công ty cũng được coi là phù hợp với ngành nghề tôi theo học. Đại khái là công ty Tinh Hải cần tuyển một chân tại phòng kế toán, công ty Tương Hà cần tuyển người tại phòng marketing... hấp dẫn nhất chính là tập đoàn Khải Nhất tuyển thư ký cho tổng giám đốc. Bản thân tôi dĩ nhiên muốn vào tập đoàn Khải Nhất kia làm việc. Lương rất cao, điều kiện đãi ngộ tốt...Có điều, anh tài ngoài xã hội nhiều như vậy, tôi có chút không tự tin...Tôi ngồi cân nhắc kĩ lưỡng, vẫn quyết định gửi hồ sơ đi. Được rồi! Dù sao thử vận may cũng không mất tiền mà!

Sự thật chứng minh, phàm là người ăn ở tốt, dù có xui xẻo tới đâu cũng sẽ có phút may mắn. Ví như tôi...

Tôi gửi hồ sơ tới tập đoàn Khải Nhất, hai ngày sau đó liền nhận được điện thoại thông báo phỏng vấn...Mãn nguyện-ing! Khải Nhất! Là Khải Nhất đó! Đứng trên mặt trận bất động sản, Khải Nhất được đánh giá là rất có tiềm năng, cho dù không có lịch sử trăm năm như Nam Đình, nhưng lại có hệ thống kinh doanh vô cùng độc đáo, chắc chắn. Ây da! Tôi hôm nay xem như mèo mù vớ được cá rán rồi!

Họ nói tới phỏng vấn vào thứ năm, vậy chính là ngày mai rồi. Tôi hứng chí kéo Hứa Diệp đi mua một bộ đồ mới. Thứ năm...

Thời tiết trong trẻo, nắng nhạt, trời xanh không một gợn mây. Tôi đứng trước cửa tập đoàn Khải Nhất, hít sâu một hơi, liền nở nụ cười chuyên nghiệp mà bước vào.

Quào! Quá có khí thế đi mà! Bài trí ở đại sảnh vô cùng khoa trương, còn dựng hẳn một đài phun nước ở giữa. Nhân viên đi lại tấp nập, vẻ mặt đều rất thoải mái... Quả nhiên là nơi tinh anh hội tụ, nam thanh nữ tú, không chỉ khí chất mà vẻ ngoài cũng hơn người. Nếu không phải có mấy chữ Khải Nhất phóng khoáng treo ở ngoài kia, tôi còn tưởng mình đi nhầm tới nơi thi nhan sắc ấy chứ...Thiện tai! Tôi có chút căng thẳng rồi đây!

Lễ tân đại tỷ là một người phụ nữ xinh đẹp. Mặt da hoa phấn, mái tóc uốn lọn bồng bềnh, cười rất dịu dàng. Phải rồi! Người ta có thể coi như bộ mặt của tập đoàn lớn, không hơn người sao được!

“Chào chị! Tôi là Luật Nghiễm. Hôm nay tôi tới phỏng vấn!”

Lễ tân đại tỷ nghe tôi giới thiệu, liền bảo:

“Chào cô Luật! Cô đi lên tầng 3, rẽ trái, tổng giám đốc sẽ đích thân phỏng vấn cô!”

Tôi nhoẻn cười lịch sự. Bước tới thang máy, tầng ba thẳng tiến...

Lần này lại được đích thân lãnh đạo cấp cao phỏng vấn, không biết là may mắn hay đen đủi đây??? Tôi nhìn cánh cửa lớn trước mặt. Thiện tai! Bây giờ so với lúc trước còn căng thẳng hơn. Giả sử vị đại nhân trong kia là một tên biến thái, vậy chẳng phải cô gái dễ thương như tôi xong đời rồi sao? Tôi rụt rè gõ cửa, lại nghĩ: Đối phương biến thái, mình phải biến thái hơn chứ nhỉ???

“Mời vào.”

Tiếng nói từ bên trong khe khẽ truyền ra. Tôi ưỡn thẳng lưng, đứng vững trên đôi giày cao gót…Đẩy cửa bước vào liền muốn trượt ngã...

Tiết...Tiết Khanh...cái tên vong hồn này...Tôi cứng đờ mặt nhìn Tiết Khanh an nhiên ngồi trên ghế Tổng giám đốc, nở nụ cười theo cách nói của tôi chính là lẳng lơ cợt nhả. (Thiện tai!) Tay run run đóng cửa, liếc thấy trong phòng còn có thêm một vị lão lão trung niên nữa, tôi mới an tâm anh ta không nhân cơ hội cưỡng X tôi...

Chết rồi! Không ngờ Tiết tiểu nhân lại là tổng giám đốc Khải Nhất... Không ngờ tôi lại dại dột gửi hồ sơ tới Khải Nhất... Mà không! Đợi chút!

Khà khà, có thể hình dung như vậy:

Tổng giám đốc Khải Nhất phải lòng Tiết Khanh, muốn theo đuổi anh ta liền dung túng cho anh ta làm loạn ở công ty mình. Tiết Khanh tình cờ thấy hồ sơ phỏng vấn của tôi, liền giả bộ ngồi đây dọa tôi một lát…

Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy rồi! Tôi gật gù, cảm thấy yên tâm hơn, liền hướng Tiết Khanh cười thiện chí, lại nghe lão lão trung niên nói:

“Cô Luật, bây giờ cô đã sắn sàng phỏng vấn chưa?”

Dĩ nhiên. Giờ tôi thấy tự tin hơn rồi! Tôi khách khí đáp:

“Vâng. Có thể bắt đầu rồi ạ.”

“Mời ngồi.”

Tiết Khanh đứng dậy, đi tới bàn tiếp khách, ngồi cạnh lão lão trung niên kia, chỉ tôi ngồi ghế đối diện. Tôi nhủ thầm: Anh là tình nhân của Boss, oai gì chứ?

“Chào cô. Tôi là Lý Khương, giám đốc phòng nhân sự. Còn đây là Tiết tổng, tổng giám đốc tập đoàn.”

Đây là sự thật gì chứ? Vận đen đưa đẩy, tôi lại thực sự nhảy vào hang sói rồi? Huhuhu, giờ chạy có lẽ vẫn kịp?

“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô Luật rồi, rất thích hợp với chức vụ này. Tôi hỏi cô một câu, trả lời được xem như cô thông qua!”

Tiết Khanh cười cười, kín đáo nhìn tôi. Ặc, tôi có thể giả ngu không trả lời được câu hỏi không?

“I love you. What should I do?”

Hả?

Tôi suýt ngã ngửa. Là tôi đang đi phỏng vấn hay đi xem mắt vậy?

“Tiết tổng, anh...anh...”

Tôi câm nín nửa ngày, rốt cuộc cũng lắp bắp được bốn chữ...

“Phản ứng chậm chạp, trình độ tiếng anh bậc trung, ngữ pháp câu hỏi vừa rồi quá đơn giản mà cô cũng không trả lời được, cho nên...”

Cho nên anh không tuyển dụng tôi đúng không? Cảm ơn anh nhé!

“Cô được tuyển. Ngày kia đi làm nhé. Quyết định vậy đi, Lý Khương, quay lại làm việc được rồi.”

Lão lão trung niên có vẻ bị sock không nhẹ, cứng đờ rời khỏi phòng...

“Tôi đầy khuyết điểm như thế, anh vẫn muốn tuyển? Anh nhầm phải không?”

A men! Hy vọng anh ta thực sự nói nhầm!

“Cô làm tạm thời thôi. Dù sao sau này cũng về tôi nuôi, tiêu chuẩn thế là được!”

Anh ta thản nhiên nói như một cộng một bằng hai...

Tôi: “...”

Thần phật ơi, thế giới này điên rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.