Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 3: Chơi dao sắc có ngày đứt tay




Khi tôi và Tiết Khanh còn đang anh anh tôi tôi, không nghĩ tới cô gái đi cùng tiểu mỹ thụ đã nhận ra Tiết Khanh, thế là có bàn bên đó có cuộc đối thoại như sau:

Cô gái: Hạo, kia có phải anh Khanh không?

Tiểu thụ: Thị lực của em thật tốt. Khanh Khanh nhà mình tu hành hai mươi chín năm, rốt cuộc cũng tới thời kỳ động dục.

Cô gái:... Trịnh Phương Hạo, chúa sẽ cứu rỗi trình độ ngữ văn của anh...

Tiểu thụ: Nhâm Nhâm, chúng ta qua chào hỏi chứ nhỉ...

---------------Phân cách tuyến “Khanh Khanh động dục---------------

Thức ăn đã bày ra rồi, tôi từ tốn cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, nhìn nhìn Tiết Khanh, rốt cuộc không nhịn được lại hỏi:

“Tiết Khanh, chúng ta đi giành lại tiểu thụ cho anh đi. Anh ta mà đòi chia tay anh thật, tôi tranh giành với ai đây?”

Tức khắc bàn tay cầm ly rượu vang của Tiết Khanh run rẩy. Tôi cảm thấy anh ta nhất định là vẫn canh cánh chuyện tiểu thụ giận mình, cho nên vừa nghe tôi đề bạt ý kiến qua đó giảng hòa, mới xúc động quá dẫn tới run rẩy. Aizzz, Luật Nghiễm tôi thật quá am hiểu lòng người mà...

“Nghiễm Nghiễm, trí tưởng tượng của cô vượt quá tầm với rồi. Tôi nói lại nhé, tôi rất thẳng, thẳng như thước kẻ vậy đó!”

“Anh đang nói tới loại thước dẻo có thể bẻ cong đấy hả?”

Tiết Khanh:...

“A, Khanh Khanh, trùng hợp quá! Anh cũng đưa bạn gái tới ăn sao?”

Tôi đang tính nói thêm vài lời đánh vỡ ý chí “muốn thẳng” của Tiết Khanh thì một giọng nữ xen ngang. Tôi ngẩng lên nhìn...

Ahahaha, hóa ra là tiểu thụ và cô gái đi cùng anh ta. Tiểu thụ hôm nay mặc bộ comple màu trắng, tóc vuốt cẩn thận, càng tôn lên khí chất thụ của anh ta, gương mặt baby xinh đẹp. Chết tiệt! Anh không làm thụ thì lão nương tuyệt thực một tuần! Còn cô gái vừa cất tiếng kia chính là điển hình của vẻ đẹp “bình hoa” trong truyền thuyết. Dáng người kiều diễm, bộ ngực cỡ D khiến tôi nước mắt chảy thành sông...Huhu, cup xấp xỉ A tội nghiệp của tôi!

“Chào cô. Tôi là Luật Nghiễm.”

Tạm dẹp chuyện cỡ A hay D qua một bên. Ngoại hình đã thua đứt người ta thì tôi cũng phải gỡ gạc được ở khí chất chứ! Dù sao cũng là Tiết Khanh cùng tôi “ăn chả”, tiểu thụ cùng với cup D cô nương “ăn nem”, tiểu công không thể yếu thế được!

“Chào chị. Em là Điệp Nhâm, hôn thê của anh ấy!”

Cup D cô nương thân thiết khoác tay tiểu thụ, cười tươi rói...

“Hôn thê?”

Tôi đờ ra, ngạc nhiên hỏi lại. No! No! No! Chắc chắn là có nhầm lẫn rồi, tiểu thụ là vợ của Tiết Khanh, hiện tại luật hôn nhân quy định một vợ một chồng, sao lại nhảy ra một cô vợ bé thế này?

“Chị dâu, hôm đó khiến chị hiểu nhầm rồi. Em với đại ca hoàn toàn trong sạch!”

Tiểu thụ cười rất “thụ”, ngại ngùng nói.

“Ầm...ầm...ầm...” Bạn nghe thấy không? Tiếng thế giới màu hồng mấy ngày qua của tôi sụp đổ đó.

Nghe tiểu thụ khẳng định, tôi suy sụp tinh thần nặng nề, thiếu chút nữa là đập đầu vào tường rồi...

“Em yêu, anh đã nói anh thẳng tuyệt đối rồi, thì ra lợn nái cũng có thể leo cây thật!”

Tiết tiểu nhân ghé sát tai tôi, ái muội nói...Ô ô ô... chúa ơi, thần phật ơi... làm ơn đi mà, lý tưởng của con... Con hứa từ nay về sau tu tâm dưỡng tính tích đức cho đời, tới chùa tới nhà thờ kính lễ cầu nguyện đầy đủ... Làm ơn nói với con bọn họ đang đùa đi... Huhuhu... //_

--------------------Phân cách tuyến “Lý tưởng sụp đổ-------------------

Có điều tôi đã nói rồi, tôi là điển hình bị ông trời ghẻ lạnh. Ông ta không nhìn thấy tôi, càng không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi... Ba người bọn họ ăn ăn uống uống, hoan hoan hỉ hỉ, lòng đau như cắt, mặt mày ủ rũ hệt như bánh bao ngâm nước... Lý tưởng cao đẹp của mẹ... bao giờ con mới ra đời cho mẹ yên tâm đây???

“Nghiễm Nghiễm... chẳng lẽ tôi thẳng là một chuyện khó chấp nhận đến thế sao?”

Hiển nhiên là Tiết Khanh đưa tôi về. Anh ta vừa lái xe, vừa cười cười vui vẻ... Sao tôi có cảm giác anh ta đang cười trên nỗi đau của tôi vậy nhỉ?

“Cảm giác giống như anh trúng sổ số, xem lại mới biết mình nhìn sai một số...”

“Em yêu, vui lên đi chứ, anh không thích đàn ông, sau này có thể toàn tâm toàn ý thích em rồi...”

Nào nào! Lại không đứng đắn rồi. Tôi không thèm đùa nữa, lườm anh ta một cái cháy mặt, quay đầu chăm chú nhìn đường. Bi phẫn quá mà! Cảm giác bây giờ của tôi thập cẩm đủ thứ. Buồn, phẫn nộ, thất vọng...

Tôi mang tâm hồn tổn thương về tới nhà, mẹ tôi ngay lập tức túm lấy tay tôi, kéo tới ghế sofa, bắt đầu sự nghiệp “tra khảo”

Mẹ tôi: Nghiễm Nghiễm, thế nào? Con đi ăn vui chứ? Có tiến triển gì mới không? Tiểu Khanh có thích con không? Hai đứa có hợp không?

Tôi: Không ạ!

Nụ cười của mẹ tôi sáng lên rồi vụt tắt như sao băng, mặt đen lại, ngay tức thì buông tay tôi ra, im lặng ngồi sang chiếc ghế đối diện. Tôi nuốt nước bọt cái ực... Tình hình này, chính là trước cơn bão trời đẹp nắng...

Mẹ tôi: Con gái, con cũng hai sáu tuổi đầu rồi, không thể kén cá chọn canh như hồi nhỏ nữa. Thậm chí tốt như Tiết Khanh con cũng không thích, con muốn mẹ phải làm sao? Con có thể cho rằng mình còn trẻ, nhưng mẹ già rồi, mẹ muốn có cháu ngoại, muốn nhìn con mặc váy cô dâu, bước vào lễ đường, yên bề gia thất. Cho dù con không thích, con cũng phải thông cảm cho người mẹ này của con chứ? Con thế này, cho dù mẹ có chấp nhận thì bố con ở trên trời cũng không an tâm, con muốn bố con phải ngày ngày báo mộng nhắc nhở mẹ chuyện chung thân đại sự của con con mới yên lòng ư? Nghiễm Nghiễm, con không thể quá cảm tính như vậy được...

Mẹ tôi dùng giọng nói ôn tồn, nhẹ nhàng... Đây chính là cảnh giới cao nhất của việc trách mắng nha! Tôi đã thử nghiệm qua rồi, chắc chắn mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ tiếp tục, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho tôi... Thiện tai! Tôi nhịn. Tôi thỏa hiệp!

“Dạ, anh Tiết rất tốt với con. Con sẽ cân nhắc sau đó...”

“Con ngoan con ngoan, biết nghe lời thật đó. Mẹ rất tự hào, cố lên con gái!”

“Mẹ ơi! Xin lỗi mẹ! Người ta không phù hợp với yêu cầu của con, chắc con cân nhắc sau đó từ chối!” Dĩ nhiên là tôi nuốt lại lời này. Thiện tai! Tôi còn chưa muốn mẹ tôi đem tôi đi tẩy não!

Cuối cùng thì mẹ tôi cũng tha cho tôi. Tôi lết về phòng, thay đồ rồi trùm chăn đi ngủ. Hôm nay tâm hồn mong manh yếu đuối của tôi bị đả kích nhiều quá rồi... Đi ngủ...đi ngủ...an ủi tâm hồn...Zzz...

Đương lúc tôi mơ mơ màng màng, tiếng chuông tin nhắn đáng hận vang lên, tôi nhíu mày, quờ tay túm cái điện thoại đầu giường, uể oải ngáp vài cái mới lười biếng mở ra xem... Í? Số lạ?

_Em yêu, cảm giác khi anh gặp em tựa nắng hạn gặp mưa rào, trong lòng ấm áp_

Thật là ba chấm...! Tôi xóa tức thì! Lại tiếp tục đi ngủ!

_Nghiễm Nghiễm, ấn tượng của cô trong lòng tôi tương đối sâu đậm. Cô cho rằng như thế là xong sao? Sau này tôi sẽ để ý yêu thương chăm sóc cô!_

Lại là từ số điện thoại đó...

Tôi như nhìn thấy tu la, suýt đánh rơi điên thoại... Lần này tôi nhận ra ai vừa nhắn cho tôi rồi...

Ô ô ô...lẽ nào đây chính là chơi dao sắc có ngày đứt tay trong truyền thuyết? Vận số con quạ, tôi lại đi trêu vào một tên biến thái rồi? Ô ô ô... trời ơi ông tha cho tôi đi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.