Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 2: Thì ra hắn thẳng TOT




Lòng tôi bay bay bổng bổng, nhìn cái gì cũng thấy màu hồng, giống như trên trời bỗng dưng có một túi tiền rơi trúng đầu, vui chết đi được! Không uổng công tôi mỏi mắt trông chờ, ra sức cầu nguyện bao nhiêu năm...Tiết Khanh, Tiết Khanh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Tôi mang tâm tình như nở hoa về nhà, tường thuật lại với mẫu thân đại nhân. Đương nhiên là lược bỏ những cái cần lược bỏ, thêm chút mắm dặm chút muối, cuối cùng nhào nặn thành:

“-Mẹ, con cảm ơn mẹ. Bao nhiêu năm qua con mù quáng ngu ngốc, không nghe lời mẹ. Hôm nay con rốt cuộc cũng hiểu tấm lòng của mẹ rồi. Mẹ, con rất thích anh ấy, chúng con nói chuyện cũng rất hợp. Mẹ...mẹ nói với bác gái...cuối tuần này chúng con cùng nhau đi ăn tối nhé?”

Họ Tiết kia có tiểu thụ xinh đẹp như vậy bên cạnh...tôi muốn chen chân vào giữa bọn họ, tốt nhất chính là lợi dụng bậc trưởng bối. Ai nha, thủ đoạn này tuy có chút vô sỉ, nhưng tôi trước giờ không sùng bái bậc chính nhân quân tử, cho nên cứ vô liêm sỉ đi.

Quả nhiên là cách này hiệu quả mà. Mẹ tôi nghe xong, cười không khép được miệng, liên tục khen ngợi tôi có chí tiến thủ, biết tiếp thu lời người lớn, ngoan ngoãn dễ thương, khiến mẹ vô cùng yên tâm. Khinh bỉ-ing! Một ngày trước còn đem tôi phê bình lên xuống cơ mà!

Lát sau, tôi thấy mẹ gọi điện cho ai đó:

Mẹ tôi: A, Nghiễm Nghiễm nhà tôi không có vấn đề gì...không không, con bé rất thích...Còn nói cuối tuần muốn ăn cơm với Tiểu Khanh...

Tôi xấu xa cười trộm. Chắc tới 100% là mẫu thân đang nói chuyện với mẹ Tiết Khanh mà.

Tối hôm đó, có ai đó bị cưỡng chế thế này:

“Tiểu Khanh, mẹ hỏi qua cô Tiếu rồi, Nghiễm Nghiễm rất thích con đấy. Con xem, người ta đã chủ động hẹn con đi ăn tối rồi...”

“Mẹ thích thì mẹ cứ đi đi...” Ai đó cắm cúi đọc báo, không hề khách khí nói.

“Nghiễm Nghiễm mời con mà.”

“Hiến pháp không quy định cứ mời là phải đi.”

“Luật nhà họ Tiết có quy định!”

“Có sao?”

“Có! Mẹ vừa bổ sung!”

Tiết Khanh:...

Thấy con trai câm nín, Tiết phu nhân thuận gió đẩy thuyền, dứt khoát nói:

“Bỏ đi! Cho dù con không muốn đi cũng phải đi! Con sắp đầu ba rồi, mẹ rất sốt ruột!”

Tiết Khanh: “Bố không phải 35 tuổi mới lấy mẹ sao?”

Tiết phu nhân: “Xem như bố con ế đi. Con trai mẹ thì không!”

Tiết lão gia: “Tôi còn ngồi đây đó nhé!”

---------------Phân cách tuyến “Cưỡng chế đi hẹn hò”----------------

Thời gian thật sự không nể mặt ai, nhanh như vậy đã tới tối Chủ nhật rồi!

Tôi mặt dày ngồi lên xe Tiết Khanh, nhìn gương mặt tuấn tú viết rõ ba chữ “Không cam lòng”. Lão nương mặc kệ. Đa số gay đều không thích phụ nữ. Không sao! Không sao! Ai bảo anh là công, ai bảo tiểu thụ của anh đáng yêu như vậy, ai bảo điều kiện của anh hợp với lý tưởng của tôi. Chúng ta xem như có duyên đi!

“Cô Luật. Cô cũng thấy sự việc hôm trước rồi đó...Sao cô còn...”

Tiết Khanh chậm rãi mở miệng, ý tứ nghi vấn rất rõ ràng. “Cô vốn đã biết tôi là gay, sao còn cố chấp đâm đầu vào?”

“Tôi là hủ!”

Tôi thẳng thắn nói, nhìn sắc mặt Tiết Khanh khẽ biến, xoay xoay vô lăng, khóe môi cong lên, lại nói:

“Cô không nhìn ra đó chỉ là một màn kịch sao?”

Đùa gì chứ? Dĩ nhiên tôi không tin rồi. Ai nha, cảm xúc của tiểu mỹ thụ hôm đó vô cùng chân thật, cảm xúc của Tiết Khanh cũng thật như vàng bốn số chín á. Nếu đó là diễn kịch, cục điện ảnh đã sớm triệu tập các anh đi đóng phim rồi, giải Oscar cũng nằm trong tầm tay luôn đó!

“Anh cho rằng tôi chỉ vì sùng bái anh là gay, cho nên mới hẹn anh sao? Sai! Chính là anh quá đẹp, tôi nổi sắc tính, cho nên giờ tôi thực sự thích anh rồi đó!”

Khụ khụ khụ...Tôi làm ngụy quân tử quá nhập vai rồi. Có nên tự đề cử giải “Cống hiến cho cộng đồng tiểu nhân” không nhỉ?

Luật Nghiễm tôi anh minh sáng suốt 26 năm trời, tới giờ phút này lại không cảm nhận được nguy hiểm...Chỉ thấy Tiết Khanh sảng khoái cười, híp mắt:

“Nghiễm Nghiễm, hình như tôi cũng thích cô hơn rồi!”

Chuyện! Chị đây tuy không là đại mỹ nhân hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, nhưng tốt xấu gì cũng khả ái dễ thương, dễ tạo thiện cảm, dĩ nhiên là anh nên thích tôi rồi. Thiện tai! Bệnh tự luyến lâu ngày tái phát. Các bạn có thể bỏ qua!

Sau đó tôi vẫn một lòng tin anh ta là gay. Tiết Khanh nói thích tôi, hẳn là anh ta yêu tiểu mỹ thụ khí chất yếu đuối rạng ngời kia rồi. Hầy! Tôi thầm cảm thán. Tâm tình anh ta phức tạp như vậy tôi cũng nhìn thấu được, xem ra đã luyện thành công cảnh giới cao nhất của “Hỏa nhãn kim tinh rồi”!

--------------Phân cách tuyến “Tiết Khanh là gay”----------------------

Đồng bào các chị em hủ nữ! Tôi đi ăn bữa này đúng là không uổng công mà! Theo chân Tiết Khanh tới một nhà hàng Tây, ngó ngang ngó dọc, tôi lại nhìn thấy bóng dáng mỹ thụ kia ngồi ăn...với một cô gái khác...

“Tiết Khanh, kia là tiểu thụ nhà anh đúng không?”

Tôi giật giật tay áo Tiết Khanh, giọng nói không giấu nổi hưng phấn. Tình huống này hẳn là:

Tiểu thụ thấy công nhà bạn đi ăn chả với người phụ nữ khác, bạn cũng tìm một giống cái tới ăn nem. Híc, tình cảm phải đậm sâu tới mức nào mới có thể ăn dấm chua như vậy? Đồng chí thụ đáng yêu ơi! Chị đây đồng cảm với cậu, nhưng vẫn phải có lỗi tranh cướp người đàn ông của cậu rồi!

“Khụ khụ...Nghiễm Nghiễm...tôi rất thẳng, không cong không vẹo...cô vẫn không tin đó chỉ là vở kịch ư?”

Tôi là người có chí khí, không mặn không nhạt bảo:

“Thà tôi tin lợn nái có thể leo cây còn hơn!”

Lại cảm thấy lời này vẫn chưa đủ hàm xúc, tôi đảo mắt, lại bổ sung:

“Có điều...anh được trời phú cho khí chất công, bạn trai anh lại có khí chất thụ từ xương tủy...Anh không cong...Anh không cảm thấy có lỗi với Đảng, với nhân dân sao? Thực ra gay có rất nhiều ưu điểm...Tỉ như vấn đề dân số, nếu tất cả đàn ông đều về với nhau, không phải sẽ được giải quyết ư? Cho nên...tôi cảm thấy anh vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút đi. Tiết Khanh, tuy chúng ta quen biết nhau còn chưa tới một tuần, nhưng tôi có thể nhìn ra anh chính là đặc biệt không thích phụ nữ, anh thích đàn ông!”

“Cô lẽ nào không phải phụ nữ?”

“Tôi á hả? Ngại quá, tôi điển hình là loại phụ nữ không thể ghét nổi. Già trẻ đều thích, trai gái đều yêu!”

Tiết Khanh: “...” Cô Luật, cảm phiền cô nói tiếng hành tinh!

Thấy anh ta im lặng, tôi nói đi nói lại lại nói tới trọng điểm.

“Tiết Khanh, còn không mau tới giành tiểu thụ nhà anh về!”

Mặt anh ta hoàn toàn có thể sánh ngang bao công rồi...

“Em yêu, anh tới ăn tối cùng em, em lại kêu anh tới bên người đàn ông khác. Có nghĩ tới anh đau lòng không hả?”

Người tôi lạnh toát. Cười cứng ngắc nhìn Tiết tiểu nhân như nhìn động vật quý hiếm. Vẻ mặt anh ta lẳng lơ cợt nhả (Thiện tai!) Tôi có cảm giác anh ta không làm diễn viên chính là tổn thất lớn của ngành điện ảnh quốc gia mà!

“Anh yêu, bệnh viện đa khoa rất vui lòng khám ruột cho anh...”

Tôi ngập ngừng nói. Tiết Khanh híp mắt, cười cười:

“Em yêu, em không ngại làm thuốc chữa bệnh cho anh chứ?”

“Anh yêu...hahaha, em rất ngại...hahaha...gọi món, gọi món!”

Thiện tai! Tôi cảm thấy da gà da vịt đồng loạt nổi hết lên, miễn cưỡng cười một cái. Nghiêm túc nào! Ăn trước đã! Ăn xong mới có công lực ra hỏi thăm tiểu mỹ thụ chứ!

“Em yêu, ngoài em ra anh không muốn ăn gì hết!”

Tôi: “...” Thiện tai! Im lặng là vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.