Chương 299 - Bão full
Vietwriter
Trước thái độ khinh người của Phong Hàn cô ta tức giận đập bàn, đứng phắt dậy.
Anh liếc mắt nhìn, tặng cho cô ta cái nhếch mép.
“Nhiêu đó không đủ chứ gì? Cứ nói tôi lo được hết, tiền của tôi cô sống cả đời cũng chẳng hết đấy”
“Anh được lắm, không vì mẹ anh nài nỉ tôi cũng chẳng thèm đến đây đâu”
Tức quá cô ta lấy điện thoại gọi ngay cái người được gọi là mẹ chồng.
Cô ta thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, mếu máo làm nũng với người bên kia.
“Hic...mẹ ơi, anh ấy nói con vì tiền mà trở về..kia”
Bên kia rõ tức giận, nói lớn đến mức anh có thể nghe thấy được. Vì nói quá lớn nhòe đi nên chẳng nhận ra giọng ai.
“Cái thằng chết tiệt, để mẹ gọi chửi nó một trận”
“Dạ không cần....mẹ...alo mẹ”
Ai kia cúp máy cô ta chẳng thèm khóc nữa, gạt nước mắt. Dùng thái độ nghênh ngang đáp trả.
“Để coi anh từ chối tôi như thế nào?”
Anh cũng không vừa, đầu gật gật tặng một lời khen.
“Diễn xuất không tệ, tôi đang chờ đây nè”
Bề ngoài thì lãnh băng nhưng bên trong rối rắm có một chỗ hơi khó hiểu. Mẹ anh không phải là loại người thích con dâu đẹp.
Nếu với tính cách này của cô ta, mẹ cực kỳ ghét nhưng lần này lại nói tốt.
Anh cũng đang chờ cuộc gọi từ bà để hỏi rõ mọi thắc mắc nhưng chẳng thấy đâu.
....
“Hả???”
“Hả cái gì mà hả, kí nhanh rồi về trình diện với mẹ tôi. Vì cô mà bà ấy đánh tôi không còn chút sỉ diện”
Mọi chuyện đến quá nhanh Tuệ Liên vẫn chưa thể chấp nhận. Cho dù cả hai từng ngủ với nhau và có con đi chăng nữa, cũng phải có thời gian để tìm hiểu.
Với lại cô không nghĩ rằng Trần phu nhân ép con đến gặp mình chỉ để đăng kí kết hôn.
Nhưng nghĩ lại nếu cô không chấp nhận Khải Hàn không thể sống chung với mẹ ruột.
“Được rồi,tôi sẽ kí”
Cầm cây bút mà lòng nhức nhói như ai đó bóp nghẹt trong tim.
“Reng...reng....”
“Từ đã mẹ tôi gọi”
Tuệ Liên vừa đặt bút, cậu ta đã đưa tay ra hiệu ngừng lại. Tự nhiên cô thấy nhẹ nhõm vô cùng, buông bút.
Chàng trai lưỡng lự hơi sợ một lát rồi bấm, đưa lên tai. Một tràn chửi phóng ra muốn xuyên màng nhĩ.
“Thằng kia ai cho phép mày chửi con dâu tao mê tiền, mày ngồi đấy chết với tao”
“Mẹ...ai làm gì?”
Sau tràn chửi là tiếng bíp ngắt máy, mặt cậu ta đơ ra chằng hiểu chuyện gì. Chớp mắt liếc nhìn Tuệ Liên nói lớn.
“Tôi chửi cô mê tiền khi nào? Ăn, chơi méc phụ huynh ? Chơi vậy ai chơi lại?”
Bây giờ tới lượt mặt cô đờ ra, rõ ràng cô chỉ cầm mỗi cây bút. Điện thoại cũng không thèm đem nữa mà, lấy gì gọi méc phụ huynh.
Cô ngây ngô đáp lại.
“Tôi gọi khi nào? Tôi chỉ cầm bút kí thôi mà”
Cả hai chưa hiểu chuyện gì xảy ra ngoài cửa đã có người đạp văng ra. Một luồn khí đen lan tỏa khắp xung quanh.
Mặt chàng trai tái nhợt, giọt mồ hôi chảy dài, lắp bắp run sợ.
“Mẹ....sao mẹ đến đây nhanh thế”
Tuệ Liên quay sau nhìn, giật mình trước luồn sát khí khủng bố.
“Bác, đi nhầm chỗ rồi”
Chàng trai kéo tay cô quay lại.
“Nhầm cái đầu cô, là mẹ tôi đấy?”
“Mẹ”
Mẹ chàng trai vừa tới nhìn cô đã thấy lạ xách tai con mình lên tra hỏi.
“Đây có phải con dâu tao đâu, có phải người mày yêu không”
“Không phải cô là người mẹ đưa đến sao?”
Người phụ nữ ở cửa không phải Trần Phu nhân, nhờ cuộc gọi ấy mới vỡ lẽ đã đi nhầm phòng.
....
Phong Hàn và cô gái đối diện chờ mãi chẳng thấy ai gọi đến. Cô ta bắt đầu thấp thỏm lo lắng.
“Có khi nào hai mẹ con nhà này cùng phe không? Nếu muốn chửi thì bây giờ gọi rồi chứ”
Nhìn nét mặt lo âu của cô ta, anh cười nhẹ đắc ý. Chắc đây là cách mẹ anh trừng trị kẻ tham lam.
Cả ba người đưa nhau ra ngoài nhìn lên số phòng mới biết số bị ngược. Phòng bên cạnh mới là số phòng đúng. Biết bên trong có người nên bà nhỏ nhẹ gõ cửa.
“Cốc...cốc....có ai ở trong không? Tôi có chuyện muốn nói”
Vừa gõ cửa xong đã có người ra mở, là cô gái bên trong.
“Mẹ....”
“Ôi con dâu, hên quá con còn ở đây”
Vừa gặp cô gái ấy là bà ôm chầm lấy ngay cứ như sắp mất vậy.
Thấy bên ngoài ồn ào Phong Hàn đi ra xem thử, sững người khi thấy Tuệ Liên đứng đấy.
Sau khi nhận con dâu ba người bọn họ đã rời đi trong niềm hạnh phúc của mẹ chồng với con dâu, và niềm khổ hạnh của con trai.
“Tuệ Liên em là mẹ của Khải Hàn sao?”
“Không...không....sao có thể”
“Tuệ Liên....em tỉnh lại đi”
Tuệ Liên không thể chấp nhận nổi người mình đã từng quan hệ lại là người mình đã yêu nên ngất đi.
Phong Hàn cũng thế nhưng không có thời gian tranh luận nên đã đưa cô về nhà. Trong cơn mê cô nghe loáng thoáng tiếng con gọi mẹ.
“Mẹ...ơi...mẹ”
Nhưng kỳ lạ thay không phải tiếng gọi của bé gái mà là cậu bé trai.Tiếng gọi thiết tha nghe sao mà nát lòng.
“Không...ta không phải mẹ con ta không phải”
Phong Hàn không biết cô mơ cái gì mà trông rất sợ hãi, nét mặt cũng tệ.
Anh rất lo lắng nhưng tay không thể rời khỏi vô lăng,đành lái một tay, tay còn nắm lấy bàn tay đang run cầm cập của cô xoa xoa.
“Đừng sợ...có anh đây, ngoan nào”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!