Chương 187 - Hứa với nhau
Vietwriter
" Trường Niên anh là đồ biến thái"
Sự việc xảy ra làm cô thêm giận bỏ mặc tất cả đi sang phòng Mộc Nhĩ.
"Này... bà xã đừng giận... anh xin lỗi mà"
Hắn đuổi theo nhưng chẳng ăn thua gì, cô đã khóa trái cửa.
" Anh ở trong đấy mà chim chuột một mình đi hứ" Cô phẩy mũi.
"Bà xã mở cửa đi, một mình làm sao chim chuột được chứ"
"Không chim chuột thì đi ngủ cũng được, hôn lễ không cần một người biến thái như anh"
"Nhưng này... bộp bộp... em còn ở đó không"
Cuộc nói chuyện chưa xong cô đã lặng mất tăm. Cô giận được thì hắn cũng giận được ngồi phịch xuống ghế. Hai tay khoanh trước ngực mặt thụng như ai ăn hết mấy thúng gạo.
Tú Vy bước sang phòng Mộc Nhĩ ló đầu chào hỏi: "Hello..."
" Cậu bây giờ mới xong à"
Mộc Nhĩ quay lại nhìn nhưng người phàn nàn lại là Đặng Tâm.
Đặng Tâm ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bàn tay không rời súng. Dáng ngồi hơi thô nhưng khá chất phong cách ăn mặc vẫn giống như một sát thủ.
Nét mặt lúc nào cũng lầm lì đề cao cảnh giác xung quanh.
Nhìn mặt Đặng Tâm, Tú Vy hết muốn vui xịu mặt nhìn Mộc Nhĩ khen vài câu thả mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thở phào.
"Haizz... Đám cưới thật mệt"
Đặng Tâm uốn lưỡi chạm quanh chân răng ánh mắt nhìn chằm chằm cây súng, chuyển hướng sang Tú Vy.
"Tôi thấy cậu có làm gì đâu mà mệt, hay là mệt với tên cáo già kìa" Nụ cười đầy gian manh.
"Ai... ai nói mình mệt với tên đó chứ"
Chưa gì đã bị Đặng Tâm bắt trúng tim đem cô chuyển sang ấp úng hai má cứ đỏ lên.
Đặng Tâm hướng ánh mắt nhìn dấu mà hắn đã gây ra lại nở nụ cười đó.
" Chứ dấu gì trên cổ cậu kìa"
Cô giật mình lấy tay che lại xấu hổ lắp bắp:"Cái này chỉ là muỗi chích thôi"
Đặng Tâm đẩy người cô cười cợt: "Muỗi chích hay tên cáo già chích"
"Suy nghĩ là của cậu, muốn nghĩ gì nghĩ"
Mộc Nhĩ ngồi bần thần nhìn chằm chằm vào gương suy tư cứ thở hơi dài. Tú Vy và Đặng Tâm bây giờ mới chú ý đến người bạn đang chuẩn bị lấy chồng.
Tú Vy rời khỏi ghế bước tới đặt tay lên vai Mộc Nhĩ mỉm cười: "Hôm nay là ngày vui mà cậu lại buồn"
"Mình không buồn, chỉ là hồi hộp thôi, mình không ngờ sau mấy năm Hoắc Cẩm vẫn yêu mình và cùng nắm tay nhau bước lên lễ đường"
"Vậy cũng suy tư, mọi chuyện ổn rồi, anh Hoắc Cẩm sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Nhìn anh ấy lạnh lùng thế thôi nhưng rất tình cảm chỉ cần cậu muốn anh ấy sẽ làm được"
"Tú Vy, có phải em không vậy lần đầu tiên anh mới thấy em khen anh đấy"
Hoắc Cẩm dựa lưng vào thành cửa nhìn cô có vẻ rất ngạc nhiên.
"Tại anh không biết chứ bộ, em có bao giờ nói xấu anh đâu"Cô biện minh.
"Uk anh có gì xấu để em nói chứ"
Trước thái độ vội vàng của Tú Vy, Hoắc Cẩm không thể không cười rời lưng khỏi thành cửa bước lại.
Mộc Nhĩ cảm thấy e thẹn hai má đỏ ửng, đầu cuối thấp.
Anh quỳ gối xuống bên cạnh tay nắm tay, tay vén những sợi tóc còn vương trên bờ má mịn màng mỉm cười dịu.
"Em đừng lo, cứ bình thường là được, bây giờ anh là gia đình của em, hãy giống như cô nhóc tinh nghịch lúc trước. Lấy anh rồi em không cần phải lớn đâu"
Lời anh nói gợi lại kí ức lúc nhỏ ngày đầu tiên hai người gặp nhau vào lúc năm tuổi.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại, anh và cô gặp nhau trong hoàn cảnh rất đặt biệt cả hai đều ở trong bệnh viện và chiến đấu với căn bệnh ung thư.
Trong khung cảnh bệnh viện lúc này khá ồn ào người nhà, người bệnh ra vào tấp nập.
Nhưng bên cạnh đó là một khoảng lặng đáng sợ của phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng được chia thành hai giường Mộc Nhĩ nằm ở giường bên phía cửa sổ còn Hoắc Cẩm ở giường bên góc tường.
Lúc đấy Hoắc Cẩm đã bảy tuổi nhưng cực kỳ nhút nhát vừa mới vào da anh còn trắng hồng trông rất đẹp nhưng bây giờ nó đã nhợt nhạt đi.
Còn cô trước sau như một mái tóc đen dày đã thưa dần theo thời gian nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy hi vọng mơ về cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Mỗi lần tiêm thuốc anh đều khóc nhưng cô lại không hình như không có nổi đau nào lớn hơn nổi đau không còn mẹ bên cạnh chăm sóc.
"Mẹ ơi, tiểu Cẩm đau lắm, tiểu Cẩm không muốn tiêm thuốc tiểu Cẩm muốn về nhà híc"
Y tá vừa mới bước vào Hoắc Cẩm đã sợ đến mức ôm ghì lấy mẹ mình không buông khóc bù lu bù loa.
Mẹ anh lúc bấy giờ giống như một nàng tiên vậy xinh đẹp lại dịu dàng khẽ cười ôm lấy anh an ủi.
"Tiểu Cẩm của mẹ ngoan, con muốn được cùng ba mẹ đón giao thừa mà, con phải tiêm thuốc mới khỏe để đón giao thừa cùng ba mẹ chứ"
Những lời nói của mẹ mình vẫn không làm anh vơi đi nổi sợ. Nhưng anh bị những lời nói của Mộc Nhĩ làm anh suy nghĩ.
"Tiêm thuốc có gì đâu phải sợ, anh còn có mẹ an ủi còn em thì chả có ai nhưng mà em có khóc đâu. Tiêm thuốc không phải là nỗi đau lớn nhất, nổi đau lớn nhất là tiêm thuốc không có mẹ bên cạnh"
Anh không còn khóc và sợ nữa rời khỏi vòng tay ấm áp của mẹ mình nghiêng đầu nhìn chủ nhân của lời nói.
Trước mắt anh không phải là một cô bé năm tuổi mà là một cô gái trưởng thành qua lời nói và hành động.
Dáng người nhỏ nhắn nhưng quật cường, từ khi anh đến đây thì cô đã ở đây rồi. Anh mãi lo sợ nên vẫn chưa biết bạn cùng phòng tên gì nhưng ngoài ba mẹ anh ra không có ai khác đến đây.
Anh nhìn y tá đưa mũi tiêm vào cổ tay chi chít chấm đỏ cảm thấy đau giúp nhưng vẻ mặt cô vẫn bình thường đến khi rút kim ra.
"Anh thấy chưa, chả đau gì cả, chẳng lẽ một chàng trai mạnh mẽ như anh lại sợ những mũi kim nhỏ bé này sao"
Lời nói của cô như tiếp thêm động lực cho anh, anh phải dũng cảm đối mặt. Sao phải sợ khi có người mẹ bên cạnh.
Anh không khóc nữa thay bằng nụ cười nằm xuống giường đặt cổ tay ra bên mép.
"Chị y tá, em đã chuẩn bị tinh thần rồi, chị tiêm được rồi đấy. Em muốn sống để được bên mọi người"
Nhìn thấy anh không còn buồn nữa mẹ anh cũng vui thầm cảm ơn cô bé đã tiếp thêm động lực sống cho con trai mình.
Kể từ ngày đó cả hai trở nên thân thiết sang sẽ đồ ăn cho nhau. Kể chuyện vui đùa cùng nhau bằng những câu chuyện phiếm.
Cuối cùng ngày cả hai nằm lên giường mổ cũng đã đến tuy cơ hội sống khá mong manh nhưng cả hai đều có niềm hi vọng.
Trước phòng phẫu thuật hai giường được đặt canh nhau. Hoắc Cẩm đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay Mộc Nhĩ nghiêng đầu nhìn nhau mỉm cười.
"Nếu chúng ta vượt qua căn bệnh này thì khi lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ"
"Em đồng ý, anh đừng thất hứa đấy nhé"
"Anh nói anh sẽ giữ được lời mà vợ tương lai hi"
Cô nhìn thấy lòng chân thành từ trái của anh mỉm cười chấp nhận.
Hai người được đội ngũ bác sĩ đưa đến hai phòng khác nhau.
Cả hai đành phải tạm biệt tại đây để chiến đấu với thử thách này cuối cùng họ cũng làm được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter