Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 180: Chap-180




Chương 180 - Chuộc lỗi

Vietwriter

Hắn đứng bên kia đường bộ quần áo bệnh nhân vẫn còn mặc trên người hét lớn lấn át tiếng hét của cô.

Tú Vy quay lại nhìn, cả người cứng đờ đôi mắt lưng tròng cười nhạt trả lời hắn bằng tiếng thét từ trái tim: "Anh là đồ tồi! Ngay cả con mình anh cũng muốn bỏ sao?"

Đúng là cô đã hiểu lầm thật rồi nhưng cũng may hắn cũng tìm được.

"Anh không bỏ, cuộc đời của Lý Trường Niên này chỉ có Lý Gia Minh và Lý Ninh An là con thôi, tha lỗi cho anh đi chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc"

Nước mắt cô bỗng rơi xuống không phải vì đau vì buồn mà là hạnh phúc. Tất cả những đau đớn không còn dằn vặt trong tâm trí cô nữa, nụ cười lại hiện diện trên khuôn miệng đỏ thắm

"Anh lấy gì để chứng minh chứ" Cô cười nói.

"Để chứng minh cần gì phải nói chỉ cần hành động, hãy để anh dùng hành động để chứng minh"

Hắn quỳ gối xuống nền đất từ đâu xuất hiện một đoàn xe bao quanh cô. Những người đàn ông mặt vest đen bước xuống xe xếp thành hình trái tim lấy cô làm tâm điểm đồng loạt rút ra một nhành hoa hồng cuối đầu đồng thanh nói: "Chị dâu, hãy tha lỗi cho lão đại"

Hai từ chị dâu làm cô bối rối, hắn chuẩn bị tất cả chỉ để xin lỗi cô thôi sao? Cô cố gắng không hề lay chuyển ý định sẽ tha lỗi cho hắn nhưng trái tim không cho phép nó cứ bắt cô thốt lên rằng: "Em đồng ý tha lỗi đó thì sao?"

Hắn hạnh phúc bước tới mỗi ba bước hắn lại quỳ xuống nói với cô rằng: "Em đồng ý tha lỗi thì đồng ý làm vợ anh luôn đi"

Đoạn đường được rút ngắn dần, chẳng lẽ cô tha lỗi cho hắn dễ dàng như vậy sao, còn chuyện hắn có đứa con trai vẫn chưa giải quyết.

Tới nơi cô đang đứng hắn quỳ gối mỉm cười: "Em còn nhớ anh đã nói có một món quà bí mật tặng em chứ"

Hắn đứng lên thì thầm vào tai cô: "Đó chính là tặng thân xác này cho em"

Mặt cô đỏ ửng ấp úng: "Ai...ai cần thân xác anh chứ"

Hắn tiếp tục lấn át: "Em không cần nhưng anh cần thân xác của em đấy, hẹn em tối nay"

Cô không còn nói được lời nào xấu hổ quá mà. Hắn cũng không muốn trêu chọc cô nữa hắn muốn khoảng không gian này chỉ dành riêng cho ai người.

Ánh mắt liếc nhìn thuộc hạ nhíu mày nghiêm nghị: "Được rồi, về tổ chức chuẩn bị lễ chào đón chị dâu"

Người của hắn nhanh chóng rút hết buổi sáng nắng nhẹ không khí không đến nổi lạnh nhạt hay gay gắt.

Vừa đủ để hâm nóng tình yêu đang dần nguội lạnh, hắn bất ngờ kéo mạnh cô sa vào lòng ôm chặt nhắm mắt mỉm cười dịu dàng giải thích mọi chuyện: "Em bị ngốc sao, ngay cả lời của một đứa trẻ cũng làm em suy nghĩ lung tung, đó là con của Phong Hàn đấy. Anh chỉ một lòng với em thôi, lòng tin em dành cho anh mỏng manh quá nhỉ?"

Cô đã hiểu lầm rồi sao, bây giờ cô mới nhận ra rằng cậu bé đó không thể nào là con của hắn và Tuệ Liên.

Cô nhớ Tuệ Liên nói rằng vẫn chưa gặp được hắn nhưng nếu có gặp cũng chỉ là họ hàng.

Với lại 5 năm trước hắn còn đang hôn mê vì tai nạn. Cô thật ngốc khi suy nghĩ mọi chuyện quá hời hợt.

Cười xấu hổ đổ lỗi cho hắn: "Anh làm em giận quá mất khôn, bắt đền anh đấy"

"Muốn đền thì đền nhưng....ơ"

"Trường Niên anh bị sao vậy"

Hắn bất ngờ ngất xỉu trước mặt làm cô lo lắng. Cô quên mất hắn vẫn còn đang bệnh nhìn tình cảnh hiện giờ cô đoán chắc rằng hắn đi bộ đến đây.

Cô rất giận muốn cho hắn một trận nhưng bây giờ không phải là lúc trách mắng.

Cô vội vàng dìu hắn vào trong xe đưa đến bệnh viện. Rốt cuộc hắn cũng trở về với bộ dạng không khá hơn gì mấy.

Có điều được người tình lo lắng chăm sóc, tuy có y tá nhưng mọi chuyện liên quan đến thể xác của hắn cô không cho người nào đụng vào kể cả Phong Hàn.

Cô luôn cảnh giác với anh kể từ khi anh nói mình không thích phụ nữ.

Căn phòng lặng yên không chỉ có hai người mà còn có sự góp mặt của rắc rối Khải Hàn.

Nó đã xin lỗi và giải thích mọi chuyện cô cũng tha lỗi cho nó và trở nên thân thiết chỉ trong thời gian ngắn.

Nó được đặt ngồi xếp bằng dưới đuôi giường đôi mắt long lanh sáng lên rực rỡ.

" Cô thật xinh đẹp hay cô làm mẹ con đi"

Lời nói nó thật dễ nghe, cô mỉm cười đồng ý:"Được chứ"

"Vậy thì hay quá, con sẽ nói ông bác sĩ chuẩn bị"

"Chuẩn bị gì chứ"

"Thì chuẩn bị cưới cô chứ làm gì, chẳng phải cô đồng ý làm mẹ con sao?" Nó ngây mặt nói.

Cô cười gằng lắc đầu liên tục: "Không..không..con hiểu lầm rồi, chẳng phải con gọi Trường Niên là ba sao, thì con gọi cô bằng mẹ cũng được, nhưng lấy ba con chắc ai đó sẽ tức điên lên cho mà coi".

Nó che miệng cười tủm tỉm: "Có phải Baba Trường Niên là lí do không? Vậy con nói ông bác sĩ cho một mũi thuốc tiêu diệt tình địch duy nhất"

"Con thật đáo để, chả giống tên bác sĩ mặt lạnh đó tí nào"

Nó cười"Con giống cô đấy"

Cả hai đối thoại qua lại làm không khí rộn ràng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.