Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 177: Chap-177




Chương 177 - Lời xin lỗi trở thành...

Vietwriter

Sáng hôm sau cô thức dậy trong rất thoải mái, ánh nắng vàng, những cơn gió nhẹ thổi vi vu .

Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra mơ màng, cô không được nghe thấy giọng nói trầm quan tâm mỗi khi thứ dậy.

Cũng chẳng vội buồn, cô với hắn đang giận nhau mà, cô làm lơ cho hắn biết mùi. Đôi chân thon trắng rời khỏi chiếc giường ấm áp mở rèm ra để hít thở khí trời.

Tuy nói không muốn quan tâm nhưng cô cũng phải biết bây giờ hắn đang làm gì? Căn phòng của hắn tĩnh lặng lắm hình như không có ai ở nhà.

Chắc hắn đi làm rồi chứ gì, xem ra lần này hắn không chịu nhận lỗi rồi. Hắn muốn cô nhận lỗi sao, lòng tự tôn của cô cao lắm đấy.

Chiếc rèm đóng mạnh ai đó đang rất ấm ức chân dằn mạnh xuống nền bỏ vào nhà tắm.

Hắn đi làm thì cô cũng đi làm, làm như cô rảnh rỗi để nghĩ về hắn rồi buồn vu vơ.

Tiếng nước réo rắt một lát dừng lại cô từ trong bước ra có vẻ rất vội trang điểm vài đường đã chạy ra xuống.

Thấy hai đứa trẻ ở dưới bếp cô rẽ phải ngồi xuống bàn ăn một cách nặng nề: "Haizz...chị họ cho em một ốp la"

Bên ngoài tỏ ra như vui vẻ lắm nhưng sao giấu được con mắt tin tường của Tiểu Khang, nó nheo mày tra hỏi: "Mama có chuyện gì buồn phải không?"

Nó phát hiện rồi sao, cô sững sờ sau đó cười trừ: "Ha...Con có bị ngốc không, mẹ đang cười tươi thế này mà"

Mỗi lần nói dối là mặt cô lại đỏ lên, cô muốn giấu thì nó không cần tra hỏi nữa, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn.

An Lạc bưng đĩa thức ăn đặt xuống bàn chống tay phàn nàn: "Em học cách trưởng thành giúp chị đi! Thiên Vũ nói chị nghe hết rồi"

Lại là Thiên Vũ cô thật hối hận khi kể cho người anh mách lẻo phụng phịu: "Chuyện của em để em tự giải quyết"

"Ừm...em giải quyết sao người ta bệnh nhập viện rồi kìa"

Mặt cô biến sắc từ điềm tĩnh sang trạng thái lo sợ hốt hoảng: "Trường Niên bị bệnh"

Bỗng nhiên trầm lắng không tin cho lắm:"Sao chị biết hay là hắn nhờ chị nói vậy để em lo lắng"

"Em còn nói điều đó là giỡn nữa hả, Lăng Vũ thông báo nhờ em chăm sóc hắn anh ta đi Canada công tác rồi. Còn bà Bạch vừa mới đi Mĩ giải quyết công việc gì đó"

Cô khoanh tay nghênh mặt sang chỗ khác lời nói cứng như đá: "Tại sao em phải chăm sóc hắn chứ"

An Lạc nói đía"Ukm...nghe nói các y tá trong đấy rất thích hắn, còn tranh lau người cho hắn nữa chứ"

Đôi chân mày xiêu vẹo nổi ba vạch đen xì giữa trán đập mạnh vào bàn giọng gầm gừ:"Hắn đi đến đâu là ong bướm theo đến đó,hắn muốn chọc tức em mà"

Lòng cô sôi sục như nham thạch sắp tuôn trào khỏi cô họng, vung ghế ngã xuống sàn, xồng xộc bước đi.

Chiếc xe chạy đi rẽ nhanh bánh ma sát vào đường kêu sàn sạt. Đường buổi sáng khá là đông cô không khéo léo như hắn kết quả bị kẹt xe.

Cô giùng dằn đập mạnh vào vô lăng: "Ông trời muốn trêu ngươi mình mà"

Tại bệnh viện trung tâm thành phố hắn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, qua kết quả cho thấy hắn có nguy cơ viêm phổi cấp cần phải phẫu thuật.

Trong phòng cách li không có ai vào nên rất yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng nhỏ giọt như dây truyền nước.

Hắn nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền hàng mi cong dài thì thoảng co rúm lại nặng nề. Cả người tái xanh lạnh ngắt chỉ có phần trán nóng rang ướt đẫm mồ hôi, hai má thì đỏ ửng.

Suốt thời gian hắn nằm đây liên tục lẩm bẩm gọi tên ai đó. Phong Hàn nhận trọng trách điều trị và chăm sóc hắn, Khải Hàn cũng theo anh đi làm để đến thăm ba nuôi.

Phong Hàn đang bận bịu với đống xét nghiệm ngoài sảnh vô tình chạm nhẹ vào một người.

Anh không nhìn chỉ xin lỗi tiếp tục đi thì người đó gọi lớn: "Này anh ơi cho tôi hỏi bệnh nhân Lý Trường Niên ở phòng nào"

Bây giờ anh mới để ý tới người mình vừa va vào, ngẩn mặt nâng gọng kính mí mắt nheo lại thắc mắc: "Cô là ai? Tại sao quen biết Trường Niên"

Trước mắt anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp và điềm đạm. Mái tóc trắng bạc bay bay sau lưng nụ cười đỏ thắm trả lời câu hỏi của anh: "Tôi là Tuệ Liên họ hàng của anh ấy, mới về nước nghe anh ấy bị bệnh nên đến thăm"

Anh cau mày lạnh giong: "Cậu ấy không có ở đây"

Tuệ Liên ngạc nhiên: "Không có ở đây, sao tôi lại nghe ở đây chứ, chắc tôi nghe lầm, xin phép anh tôi về"

Tuệ Liên cuối người chào, rõ ràng là Trường Niên có ở đây anh lại nói không có là có ý gì. Cô ấy vừa bước được một bước thì Tú Vy chạy vào dừng lại ngạc nhiên.

" Tuệ Liên cậu về lúc nào vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.