Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 176: Chap-176




Chương 176 - Giận

Vietwriter

Kể từ khi đánh hắn niềm tin cô gầy dựng bấy lâu nay với đàn ông hoàn toàn sụp đổ. Cô tưởng rằng mình đã tìm được một người khác biệt nhưng không, hắn cũng như những người đàn.

Cô đang khóc sao? Vì hắn ư? Tại sao lại phải khóc chính hắn gây ra mà, đổ tội một cách vô cớ. Ngay cả tin tưởng hắn cũng không có.

Cô bước vào nhà cả người ướt sũng ngay cả ông trời cũng khóc thương.

Căn nhà vắng lặng không một tiếng nói, Thiên Vũ ngồi bần thần dưới bếp bên mấy chai rượu.

Ánh mắt không chuyển động nhìn vào ly rượu đang xoay tròn một cách trống rỗng. Cô cau mày bước tới giật ly rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.

Mới đầu anh định mắng cô một trận nhưng khi nhìn thấy khắp người cô ướt sũng đứng dậy lo lắng: "Tú Vy, sao cả người em ướt nhẹp hết vậy?"

Nước từ trên người Tú Vy rơi xuống tạo thành một vũng lớn, mái tóc rũ xuống cười trong xót xa : "Anh đừng lo lắng, tự nhiên em thích tắm mưa thôi"

Nhìn cô hôm nay có vẻ rất lạ mới lúc chiều còn vui vẻ nói chuyện phím. Bây giờ như kẻ thất tình, cô nói không sao làm sao mà anh tin được.

Trước hết anh phải lau người cô, đã dầm mưa rồi còn uống rượu nếu không kịp lau khô nhiễm bệnh thì khổ.

Anh ngồi sau lưng cô vừa sấy tóc tìm cách làm cô vui: "Haha..em thấy mắc cười không"

Cô vẫn ngồi thẩn thờ không chút cảm xúc, Thiên Vũ biết bây giờ anh có làm trò điên khùng cũng không thể làm cô vui chuyển sang chế độ đồng cảm.

Thiên Vũ nắm lấy hai vai xoay người cô lại cố gắng gặng hỏi: "Có chuyện gì nói cho anh nghe đi, có phải em và Trường Niên cãi nhau"

Nhắc đến hắn làm cô thấy buồn giọt lệ tràn mi ôm lấy anh nức nở: "Anh hai, anh ta không tin em...híc"

Anh chưa từng thấy cô khóc nhiều đến như vậy ánh mắt đau xót xoa nhẹ lưng cô an ủi:"Em đừng khóc, thật ra giữa hai đứa có chuyện gì"

Cô không thể giấu chuyện gì quá lâu kể hết mọi chuyện cho Thiên Vũ nghe.

Anh không thấy giận bất kỳ ai mà cũng không biết ai đúng ai sai. Anh lấy mình làm ví dụ điển hình chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Haizz...tụi em đúng là trẻ con, giận hờn vu vơ để lỡ mất rồi khi hối hận cũng đã muộn. Đừng để bản thân phải mất cả đời để chuộc lỗi vì câu nói trong một phút nóng giận"

Cô đẩy anh ra mếu mặt giận dữ: "Thì ra anh với hắn cùng một phe, anh muốn em xin lỗi hắn chứ gì?"

Anh khẽ cười cú đầu cô mắng: "Em đúng là đồ ngốc, tại sao em phải xin lỗi trong khi cậu ta là người sai. Người thông minh sẽ biết cách biến mình sai thành hoàn toàn đúng"

Hình như cô không hiểu ý anh lắm ngây người tiếp tục giận: "Đấy thấy chưa, nói đi nói lại anh cũng ám chỉ là em sai"

Thiên Vũ cũng bó tay anh không biết từ khi nào cô trở nên ngu muội chắc vì yêu tên ngốc đó. Anh cười choàng khăn lên vai cô.

" Chẳng lẽ anh nói vạch toẹt ra em mới hiểu sao?Thế còn gì là hấp dẫn nữa"

Cô không hiểu anh cũng không giải thích mà bỏ đi để lại cô một mớ câu hỏi gọi lớn.

" Thiên Vũ, em phải làm sao?"

Anh ngoảnh mặt nhìn cô nháy mắt: "Làm theo bản năng của một người con gái"

Cô lẩm nhẩm: "Làm theo bản năng, a mình biết rồi"

Cô hí hửng bước xuống giường rón rén tới ban công lấp ló nhìn vào phòng Trường Niên đối diện. Hình như hắn vẫn chưa về căn phòng chỉ toàn màu đen của bóng đêm.

Ngoài trời vẫn còn mưa hắn đi đâu chứ cô cảm thấy lòng cồn cào bất an, xoay người định đi tìm hắn nhưng khựng lại.

Hắn đi đâu thì liên quan gì đến cô chứ, cô không đi tìm nữa đóng rèm lại cho bỏ tức để khỏi nhìn thấy hắn khỏi cho hắn nhìn thấy mình.

Tiếp tục thả mình lên chiếc giường êm ái ngủ lúc nào không hay.

Phòng Tú Vy vừa tắt đèn phòng Trường Niên bật sáng. Hắn đứng ủ rũ chống tay vào thành cửa, cả người rũ rượi.

Hắn không đi tắm mà đi về phía ban công đôi mắt rưng rưng nắm chặt tay. Răng mím mạnh vào môi bật máu.

Hắn đấm mạnh vào tường tự trách: "Chết tiệt...mày đang làm gì vậy hả...sao mày có thể nói ra những lời đó chứ"

Đến cả bức tường cũng bị hắn dằn xéo, lỗi của hắn mà trút giận lên bức tường thật không công bằng.

Cả đêm hắn không ngủ cứ nhìn mơ màng bên khuê phòng tối om. Hắn cứ mong chờ cô sẽ mở tấm rèm ra để hắn có thể chuộc lỗi của mình.

Căn phòng vẫn tĩnh lặng hắn cứ chờ cứ và trời cứ sáng dần.

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.